Một tháng rưỡi huấn luyện tàn khốc, Vân Lang không chỉ khôi phục sức khỏe trước kia, cơ ngực, cơ bụng cũng đã thấp thoáng định hình, khuôn mặt thêm chút sương gió bớt trắng trẻo, càng thêm vẻ phong trần lãng tử.
Thân thủ cũng thêm linh hoạt, nắm lan can tầng hai, nhảy một phát xuống ngay, Đại Vương khoan khoái gầm lên, nó cho rằng Vân Lang muốn đùa với mình.
Một người một hổ lao khỏi nhà, Vân Lang thi thoảng tung chân đá đầu Đại Vương một cái, Đại Vương né tránh rồi dùng chân đẩy y, cứ như vậy chạy dọc theo kênh nước hướng về phía rừng thông. Được một lúc Đại Vương vọt lên trước, bất ngờ dùng đuôi vả mặt Vân Lang, chọc cho y tức điên rồi cong đuôi lên chạy. Vân Lang vơ đủ thứ ở sau ném nó, cứ như thế chơi đùa, Đại Vương rất thích.
Xưởng ươm tơ trong rừng thông im phăng phắc, thi thoảng có một hai con chim sẻ từ trong xưởng bay ra, hai phụ nhân trông coi xưởng nhàn nhã ngồi làm áo mùa đông thuận tiện tắm ánh nắng hiếm có.
Đại Vương nghịch ngợm chạy tới chạy tới tha cuộn chỉ của người ta tới chỗ Vân Lang khoe công, Vân Lang đem trả lại, trò chuyện vài câu rồi đi vào tiểu viện tử nơi Thái Tể từng ở.
Thời gian qua Vân Lang cố tránh xa nơi này, không có Thái Tể, nó chỉ là viện tử bình thường thôi.
Thái Tể đi rồi, vị tiên sinh dạy học cũng không còn nữa, Tiểu Trùng tò mò hỏi một lần, bị Vân Lang nổi trận lôi đình, thế là không ai dám nhắc một lời.
Vẫn còn đó hai ông già mặc áo gai mà như thế ngoại cao nhân ngồi ở dưới hiên, một dùng đá mài để mài gỗ, một thì bện rơm, lại có thêm một mô hình cung điện nho nhỏ xuất hiện trên bàn dài.
Vân Lang ngồi trước bàn, dựa theo ý tưởng của mình bố trí mô hình.
Xếp xong y dùng keo bóng cá cố định, bê vào trong phòng, xếp ở cái bàn cực lớn, khớp với những bộ phận khác, nếu Thái Tể ở đây, ông ta sẽ nhận ra đó là mô hình lăng tẩm Tần Thủy Hoàng.
Mô hình đã hoàn thành hai thành rồi, Vân Lang cố ý che dấu đi Chương Đài cung, dù vậy nó vẫn là mô hình cực kỳ quy mô.
Ở bên cạnh bàn lớn còn có mô hình nhỏ hơn, đó là Vân gia trang tử, nếu như có người vào xem, người ta sẽ chỉ thấy hai lão nhân tài nghệ khéo léo làm ra mô hình đẹp mắt, nghĩ rằng Vân Lang muốn làm ra tòa trang viên mỹ lệ chứ không liên tưởng tới cái khác.
Ít nhất A Kiều thường hay lang thang ở Vân gia sau khi phát hiện ra thứ này cũng thích lắm, đang tự xếp mô hình thu nhỏ của Trường Môn cung. Còn Hoắc Khứ Bệnh xếp trong chủ lâu Vân gia một mô hình thành trì, hắn thường diễn luyện công thủ ngày đêm không nghỉ.
Kế hoạch làm lăng mộ Tần Thủy Hoàng thành mô hình thu nhỏ đã được triển khai từ lâu, mỗi lần Vân Lang vào hoàng lăng là một lần thăm dò đo đạc, những sợi thừng tơ buộc khắp nơi không chỉ đảm bảo an toàn, còn là để đo đạc kích cỡ.
Thái Tể chỉ nghĩ là biện pháp an toàn của Vân Lang, đâu biết y đang tính toán diện tích của lăng mộ này, lăng mộ này đúng như Vân Lang nói đó là kho báu kiến thức, nó chứa đựng tinh hoa kiến thức thời đại,
Dù đã đi tới nơi đặt linh cữu của Tần Thủy Hoàng, y thấy đó chưa phải là toàn bộ, Tần Thủy Hoàng nếu đã chuẩn bị để bản thân sống lại, lăng mộ đâu chỉ ít ỏi như thế.
Vân Lang cũng hứng thú với Tần quốc công chúa cầm kiếm tự sát kia, với thân phận của nàng, vì sao Thần vệ không an táng nàng, mà để nàng chết tại chỗ như thế, quá lạ.
Thái Tể khi thấy thanh đoản kiếm vì sao lại tỏ ra đau khổ?
Thứ thuộc về Thái Tể thì đã hoàn toàn giao cho Thái Tể, đó là điều tất nhiên, nên Vân Lang phong bế Chương Đài cung.
Còn bên ngoài đó là bảo tàng riêng của Vân Lang rồi, y là thái tể mà, trước kia Thái Tể còn sống y không tiện làm gì, giờ không phải cố kỵ nữa.
Viện tử trong rừng thông cách thác nước không xa, cũng cách Thần Vệ doanh không xa.
Vào mùa đông dòng chảy của thác nước rất nhỏ, nước cũng rất trong, Vân Lang đứng trước vách đá rất lâu nhưng không vào.
Chỉ cần đem toàn bộ xương cốt các Thần vệ làm thành tượng nữa là hoàn thành lời hứa với Thái Tể, Vân Lang không muốn nhanh chóng hoàn thành, y muốn tự mình làm công trình gian khổ ấy, đó là nén hương lòng của y với Thái Tể.
Đoạn long thạch thì sẽ vẫn phải hạ xuống, Vân Lang bằng vào nghiên cứu cẩn thận cho rằng nơi Thái Tể có thể tiến vào nhất định không phải là quá quan trọng, hoàng lăng còn nhiều điều chưa khám phá.
Có lẽ Vân Lang không bị ảnh hưởng bởi cảm tính, đồng thời kiến thức đời sau y hiểu vị hoàng đế này còn hơn Thái Tể, ít nhất y thử thăm dò rồi, Thái Tể không biết rằng cách hoàng lăng ba dặm còn có ba cung điện ngầm cực lớn đầy tượng đất nung.
Lăng mộ này quá lớn, cảm giác một mình độc chiếm nó vô cùng hạnh phúc, đây là bảo tảng đủ Vân Lang khai quật khám phá cả đời.
Vân Lang rời Ly Sơn, cùng Đại Vương đi dạo trong rừng, Đại Vương cứ thích đuổi theo đám gà rừng bay loạn xạ, nhưng không thành công, nó bây giờ sống an nhàn sung sướng, nhìn bọn gà đâm đầu vào bụi gai, nó không lao theo bắt nữa, chắc không muốn làm rối bộ lông đẹp đẽ.
Đi qua phần đất Trường Môn cung chuẩn bị cày cấy, khói đen cuồn cuộn, các cung nô đang đốt cỏ chuẩn bị làm ruộng.
A Kiều cũng nhập vai lắm, đầu buộc một tấm lụa màu xanh, không mặc cung trang rườm rà mà thay bằng y sam ống tay áo gọn gàng hơn cho công việc, eo thon uyển chuyển uốn lượn, cặp mông nhỏ vẫn săn chắc đẫy đà hấp dẫn, giống như nữ chủ nhân nhà địa chủ đang chỉ huy phó dịch phóng hỏa đốt ruộng.
Thấy Vân Lang từ xa, A Kiều vẫy tay gọi y tới:” Ngươi xem đã đủ tro chưa.”
Đung là nhà thổ hào, Vân gia khi đốt đất chỉ có lớp tro dầy nửa tấc, còn tro trên ruộng nhà A Kiều phải tới nửa thước, không biết rốt cuộc nàng đã đốt bao nhiêu thứ rồi:” Vậy là đủ, nương nương cần cày ruộng, để toàn bộ tro trộn với đất, nếu không gió thổi đi hết thì phí.”
A Kiều nguýt y một cái:” Chỉ ngươi thông minh chắc, Đại Trường Thu nghĩ cả rồi, tro ướt đấy, chạy đi đâu được, dù chạy ngàn dặm thì sao, cũng là đất đai nhà ta.”
Đếch thèm thừa lời với loại địa chủ ngu dốt, nàng chỉ cần há miệng ra là có thể nói những lời khiến Vân Lang ngã chỏng gọng, sự thực thì cũng biết nàng chẳng nói gì sai, thiên hạ là nhà nàng, hỏi ai thì người ta cũng gật đầu.
A Kiều thấy Vân Lang im thít thì mày liễu hơi nhướng lên:” Đang nói chuyện với ngươi đó.”
Vân Lang gật đầu phụ họa ngay:” Tất nhiên, tất nhiên.”
“ Gà nhà ta hôm qua chết hai con, ngươi thấy đó là chuyện tất nhiên à?” Giọng A Kiều lạnh xuống:
Ai mà biết A Kiều vừa nói cái gì, nhưng mà ba nghìn con gà, chết một hai con là bình thường, lại còn là gà con, sống được hết thì Vân Lang vác sách sang học nàng cách nuôi gà cho rồi.
“ Lương thực năm sau phải chọn giống cho tốt, có người muốn xem.”
Mãi mới nghe thấy A Kiều nói được một câu có ý nghĩa, người có thể khiến nàng chuyển lời còn ai ngoài Lưu Triệt, Vân Lang bất giác mỉm cười, Lưu Triệt rốt cuộc không nhịn được nữa, mặc dù chuyện này không còn ý nghĩa nữa, Vân Lang vẫn có chút thỏa mãn vì kế hoạch thành công.
“ Đắc ý lắm hả?”
“ Thần sợ hãi.” Vân Lang chắp tay cúi đầu, giọng điệu hời hợt thấy rõ:
A Kiều rõ ràng không có hứng nói chuyện với Vân Lang nữa, nữ nhân này làm việc hoàn toàn dựa vào tâm tính, tinh tính tốt, cho dù càn rỡ trước mặt nàng cũng không sao, tâm tính không tốt thì trở mặt không thèm lý do.
Vân Lang thi lễ cáo từ, A Kiều vẫn đứng đó đóng giả nông phụ.
Cả một mảnh đất bị đốt tới đen xì xì, muốn sạch sẽ, Vân Lang đành đi đường vòng về nhà.