Vân Lang quay trở lại Ly Sơn, nơi này làm người khoan khoái hơn nhiều, thác nước ào ào trên cao đổ xuống bắn hơn nước trắng xóa, vô số con suối lớn nhỏ từ trong khe, từ dưới đất tràn ra, róc rảch chảy ngày đêm, những thân cây cổ thụ cao lớn chọc trời, còn có một con chiến mã khó coi, một người đang cúi đầu uống nước.
Người này thấp, đen, y sam trên người thì không biết liệt nó vào thể loại gì, chỗ này một mảnh, chỗ kia một miếng, song không phải là loại chắp vá của ăn mày, trông khá phong cách. Dáng vẻ uống nước cũng lạ, gập chân trái, chân phải hơi cong, uống nước mà không uống cho tử tế, giống như ăn trộm sẵn sàng chạy bất kỳ lúc nào.
Hai người cũng lúc nhìn thấy nhau, ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
“ Nơi này là trang viên tư nhân, huynh đài là ai vì sao không báo danh đã vào?” Vân Lang dừng chân, cảnh giác hỏi:
Hán tử đó chỉ nhe răng cười, chầm chậm tới gần, hắn ở đầu gió, mùi vị trên người rất nặng.
Vân Lang lấy trong lòng một bầu rượu ném cho hán tử cách đó mười mét:” Dù sao từ xa tới là khách, làm ngụm rượu.”
Hán tử bắt gọn hồ lồ rượu, lắc lắc rồi ném xuống đất, ánh mắt như chim ưng chiếu vào Vân Lang, khoảng cách đủ gần liền thình lình lao tới.
Vân Lang bình tĩnh huýt sáo nhảy lùi lại sang bên, tức thì ...
Ào ùm!
Một tiếng hổ gầm dữ dội, hán tử thất kinh đứng lại, chưa kịp phản ứng gì thì có cái đầu hổ to tướng xuất hiện, hai móng của nó vươn ra chụp tới vai hán tử.
Hán tử hét to, hắn phản ứng cực nhanh lăn ngươi xuống đất né tránh, đó là vì Đại Vương nương tay nên hắn mới thoát, nó lâu rồi không thực sự toàn lực tấn công ai nên không chĩa móng vuốt ra …
“ Giết hắn đi.”
Vân Lang lạnh lùng ra lệnh, Đại Vương gầm một tiếng lớn, có thể thấy sự phấn khích trong tiếng gầm này, tức thì chỉ thấy ánh chớp màu cam lóe lên, hán tử kia lại lần nữa lăn người tránh được cú vồ chết người. Nhưng lần này Đại Vương ra tay thực sự rồi nên chẳng còn tí may mắn nào cho hắn, cái mặt đã bị rạch làm năm sáu phần, một con mắt bị lòi ra ngoài ...
Cứ tưởng vậy là xong, không ngờ hán tử đó vô cùng kiên cường loạng choạng chạy về phía con ngựa, trên ngựa có toàn bộ vũ khí.
Đại Vương nhanh hơn hắn nhiều chỉ nhảy một cái vọt qua người hán tử, một vả làm con chiến mã ngã lăn ra đất, chân phải dẫm lên đầu người, nghe răng nanh gầm gừ đợi hán tử tới.
Hán tử máu mặt tuôn như suối, biết không còn đường thoát, tru một tiếng như sói, dang rộng hai tay đối diện với Đại Vương.
Do ảnh hưởng bởi vô số phim ảnh đời sau, trong ấn tượng của Vân Lang, người Hung Nô là cao lớn lực lưỡng như dã thú mới đúng, nhưng tiếng tru của hán tử đó, Vân Lang không còn nghi ngờ gì khiếp hãi kêu lên:” Ngươi là người Hung Nô? Làm sao ngươi tới được nơi này?”
Hán tử không thèm để ý tới câu hỏi của Vân Lang, từng bước tới gần Đại Vương.
“ Đầu hàng đi, ta tha chết cho ngươi.”
Vân Lang thấy máu trên người hắn sắp chảy hết rồi, tuy từ lúc hắn bị thương tới giờ chỉ vài nhịp thở thôi, nhưng máu đã chảy thành vũng.
Con hổ nhìn chằm chằm, hán tử căn bản không dám xoay người, người từng đi săn đều biết, xoay lưng về phía mãnh thú có kết cục gì.
Đầu óc Vân Lang vẫn xoay chuyển nhanh chóng, nhớ ra chuyện Hoắc Khứ Bệnh nói đầu năm, Tả Cốc Lễ vương thề bào thú, nếu thế khả năng không phải là cướp lẻ hay đi săn, bọn chúng còn có thêm người nữa, tên này khả năng chỉ là thám tử đi trước dò đường.
Hú một tiếng hiệu lệnh học của Thái Tể, Đại Vương bất mãn gầm gừ, vẫn nhanh như chớp nhào vào hán tử.
Vân Lang tranh thủ lúc đó chạy tới bên con ngựa đã bị vả chết, xé túi trên lưng ngựa, loan đao Hung Nô lộ ngay ra ngoài.
Quay đầu nhìn thấy người Hung Nô bị hai chân Đại Vương đè lên vai, mấy lần gượng ngồi dậy vô ích, nhìn hai mắt lờ đờ của hắn thì biết không còn gượng bao lâu nữa.
Muốn tra hỏi song hông kịp nữa rồi, A Kiều ở gần đây, nàng bị làm sao, Vân gia trang đừng hòng thoát khỏi lửa giận của Lưu Triệt.
Vân Lang chạy thục mang quay về lối cũ, A Kiều vẫn đứng trên đồi đất chơi trò nông trại, từ xa Vân Lang vẫy tay gào khản cổ:” Chạy mau đi, người Hung Nô tới rồi.”
Khoảng cách quá xa, A Kiều không nghe thấy, nghi hoặc nhìn Vân Lang vừa chạy vừa la hét như có ma đuổi:” Đại Trường Thu, ngươi xem y bị làm sao thế kia?”
“ Hung Nô tập kích.” Đại Trường Thu quay đầu sang, kinh hồn táng đởm hét lên, từ đồng ruộng lao như bay về phía A Kiều:
“ Cái gì?” A Kiều thất thanh, nàng biết mình không thể lọt vào tay Hung Nô, nếu không nước Hán đừng hòng ngẩng đầu lên được:
Mười sau kỵ sĩ dắt theo con tuấn mã lao đến, nhìn bước chạy hùng dũng của nó là biết không phải ngựa du xuân. Đại Trường Thu quỳ xuống bên ngựa, A Kiều dẫm lên lưng ông ta, trong tích tắc được đám kỵ sĩ xúm quanh phóng đi để lại bụi mù mịt.
Hoạn quan cung nữ trên đồng ruộng la hét như chết cha chết mẹ, bỏ chạy tứ tán.
Vân Lang khẩn trương quá độ, lại vận động kịch liệt chỉ chạy chục trượng đã thở khó khè, A Kiều chạy rồi, nhưng nhà mình thì sao, toàn phụ nhân trẻ con ở đó, dù chỉ một hai tên Hung Nô xong vào trang cũng là thảm họa.
Hông đau nhói, y vẫn không dám chậm một giây, cắn răng chạy tiếp.
Keng keng keng keng!
Tiếng chuông ăn cơm của Vân gia vang lên, đây cũng là tin hiệu triệu tập của Vân gia, phó phụ trong nhà gọi nhau í ới tới đại viện.
Ai nấy cười nói vui vẻ, vì mỗi lần gia chủ triệu tập mọi người là đều có tin mừng để công bố, lần đầu tiên dùng chuông là phát vải cho mọi người làm áo, rồi ăn Tết, gần đây nhất là tuyên bố mọi người được ăn trứng.
“ Hung Nô tới rồi, đi mau.” Lương Ông mặt cắt không ra máu, người càng già càng có nhiều ký ức khủng khiếp Hung Nộ:” Dẫn con cái các ngươi, đi mau.”
“ Không vội, không vội, chúng ta vào rừng thông tránh, đợi người Hung Nô đi, chúng ta lại về.: Vân Lang tuy vô cùng lo lắng, nhưng không giám thúc giục, sợ càng thúc giục hậu quả càng đáng sợ.
Cả sân rộng ở tiền viện Vân gia vốn đang rộn ra nói cười biến thành im phăng phắc.
“ Còn, còn phải về nhà lấy hành ...” Một phụ nhân cao lớn không ngờ còn ngớ ngẩn kiến nghị về nhà lấy tài vật:
Lưu Bà hùng hổ xông tới tát một cái, hét lên:” Mau dẫn bọn trẻ vào rừng thông, kẻ nào dám về nhà, lão bà tử chém chết.”
Phụ nhân cao lớn ôm mặt khóc toáng lên, vừa có người khóc tức thì như có bệnh lan truyền, người lớn trẻ nhỏ nối nhau khóc váng nhà.
“ Mọi người, mọi người ...” Vân Lang càng cuống, y lần đầu đối diện với cảnh này không biết làm sao, ra sức hò hét, nhưng làm sao đấu nổi tiếng khóc của mấy trăm người, lòng như lửa đốt:
Lưu Bà bỗng chạy đi, lát sau tay cầm con dao phay làm bếp, hung hăng quát tháo:” Còn không mau chạy đi, muốn bị người Hung Nô ăn thịt à?”
Cái dao của Lưu Bà hữu dụng hơn lời Vân Lang nhiều, tức thì đám phụ nhân trẻ nhỏ bồng bé lôi kéo nhau vừa chạy vừa khóc, trông thê thảm vô cùng, còn vài đứa bé không mẹ hoặc bị bỏ rơi bơ vơ ở đó khóc mếu.
Tuyên Chân chen lấn đám đông, nhảy lên tường viện tay chỉ:” Thiếu gia, chạy vào sơn động, nơi đó an toàn.”
“ Đủ chỗ không?” Vân Lang mừng rỡ hỏi, thấy Tuyên Chân gật đầu hô lớn:” Tất cả theo chỉ dẫn của Mao Hài, Tuyên Chân.”
Thế là Tuyên Chân chạy trước dẫn đường, Mao Hài ở sau chỉ lối cho người lạc đội, Vân Lang cùng Nguy Đốn, Lương Ông đoạn hậu đề phòng có người Hung Nô tới.