Vừa rời khỏi đại viện, Vân Lang bị Lương Ông tóm tay:” Thiếu gia, thiếu gia, trong nhà để lão nô và đám Mao Hài lo, người mau mau tới quân trại, địch tới rồi, người không có mặt là đại tội đấy.”
“ Ta biết rồi, cứ đưa mọi người đi đã.” Vân Lang về nhà đã mặc xong khôi giáp, khi hộ tống hết người trong trang vào rừng thông thì đã thấy vô số cột khói bốc lên từ phía tây bắc. Tuy chưa từng tận mắt thấy lửa hiệu nhưng đã nghe nói rất nhiều lần về nó, đương nhiên Vân Lang hiểu được việc châm lửa phong hoả đài đại biểu cho cái gì, quả nhiên đúng như y dự đoán, không phải chỉ là ít người Hung Nô, mà đại quân Hung Nô tới rồi.
Thông thường thì chiến tranh quy mô nhỏ sẽ không dùng đến phong hoả đài để truyền tin, mà từ đất Hung Nô tới kinh sư này vượt qua vô số quan ải, không chỉ là đại quân, mà còn là tinh nhuệ.
Vì thế càng vội vàng la hét mọi người vào trong hàng, ánh mắt lo lắng nhìn về phương bắc.
Cái hang này rất bí mật, ngoại trừ đám Trử Lang ra thì xưa nay vẫn không cho ai biết, thế nên đợi người cuối cùng đi qua con đường nhỏ được dây rừng phủ kín, Vân Lang cũng số ít cẩn thận xóa bỏ dấu vết, đến lúc này mới thực sự thở phào phần nào.
Lương Ông ôm một cái nỏ giận dữ nói:” Thiếu gia, chạy rồi, đám hộ vệ chạy hết rồi, bọn chúng chạy hết rồi, không có người nhà của chúng.”
Vân Lang hơi nhíu mày rồi xua tay, khẩn thiết căn dặn:” Không phải người một nhà, ta vốn chẳng hi vọng gì vào họ, kệ chúng, rời khỏi nơi có thể kiên thủ này, chạy ngoài đồng hoang càng dễ chết thôi. Trốn cho kỹ đừng ra, bảo mọi người im lặng, nơi này là chốn kinh sư, quân đội sẽ tới rất nhanh, trốn thật kỹ là qua.”
Lúc này Đại Vương lon ton chạy về, nhìn trên người nó dính be bét máu, chứng tỏ người Hung Nô trước khi chết chống cự dữ dội.
Lương Ông hoảng hốt:” Thiếu, gia, thiếu gia, hổ làm sao thế kia?”
“ Đừng lo, máu của Hung Nô đấy, nó vừa giết một tên, ta gặp được ở bên suối.”
Lương Ông thân mật ôm đầu Đại Vương, thấy đúng là không phải máu nó mới mừng rỡ:” Thiếu gia, phải chặt đầu hắn, đó là quân công đấy.”
“ Được rồi, cứ thong thả, nơi này hoang vắng, Hung Nô hẳn sẽ không tới đâu. Ngươi và đám Mao Hài cẩn thận canh giữ, ta và Đại Vương tới quân doanh một chuyến.”
Lang yên một khi bốc lên, toàn bộ sinh vật sống ở Thượng Lâm Uyển gần như đều trốn hết, Vân Lang cưỡi ngựa du xuân, dẫn theo Đại Vương len lỏi những con đường nhỏ tránh gặp phải đại đội Hung Nô.
Đi được mười dặm, Đại Vương không ngừng phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ, đây là tín hiệu nguy hiểm, Vân Lang vội ghìm cương.
Cách đó không xa có ngọn đồi đất, cỏ tranh mọc quá đầu người, cực kỳ hợp làm điểm phục kích, không rõ tình hình, Vân Lang không dám đi bừa, vỗ đầu ngựa du xuân, kéo nó quỳ xuống bụi cỏ, tháo thiết tí nỏ ra, lắp giá ba chân, cùng Đại Vương nằm rạp xuống chờ đợi.
Đầu tiên là nghe thấy tiếng vó ngựa, chẳng mấy chốc ba kỵ sĩ nối nhau từ đường lớn chạy qua, đi trước ăn mặc kiểu tín sứ, sau lưng đeo ống da, máu me be bét.
Hai kỵ sĩ phía sau ăn mặc kiểu người Hán, nhưng Vân Lang dám chắc không phải người Hán, vì theo Hoắc Khứ Bệnh nói quân đội không ai có bản lĩnh vừa cưỡi ngựa vừa dương cung bắn thế kia, huống hồ ngựa của chúng không cần yên.
Là Hung Nô.
Tên bay vèo vèo, tín sứ cúi rạp người xuống ngựa, hoàn toàn không cách nào đáp trả.
Vân Lang nhìn đằng xa, không thấy thêm ai nữa, điều chỉnh thiết tí nỏ, nhắm chuẩn, hồi hộp đợi địch tới gần.
Ba mươi mét ... Hai mươi mét ...
Kỳ thực ba mươi mét là tầm bắn uy lực cao nhất, Vân Lang cẩn thận đợi, tới còn mười lăm mét, viu một tiếng, thiết vũ tiễn như hung thần đòi mang bay đi, xuyên qua đầu lâu người Hung Nô, lôi cả hắn xuống ngựa.
Không kịp nhìn chiến quả, Vân Lang xoay nỏ, tên Hung Nô thứ hai vừa lọt vào tầm ngấm là bóp cò ngay.
Nỏ tiễn truy đuổi người Hung Nô đang phi ngựa như bay, phản ứng rất nhanh, rạp người xuống, nhưng chuyện này chỉ giúp hắn không rơi xuống ngựa mà thôi, vì mũi tên thứ hai ghim thẳng vào lưng, người Hung Nô rất ghê gớm, vẫn có thể quay đầu ngựa lao vào hoang nguyên, hắn đã phát hiện tên từ đâu bay ra.
“ Đi đi.” Vân Lang khẽ vỗ đầu Đại Vương:
Đại Vương lặng lẽ lao đi, hoang nguyên cỏ dại rậm rạp là thiên hạ của nó, ở đây nó là vương giả thực sự.
Tín sứ phát hiện không còn tên bắn truy đuổi nữa, quay đầu lại nhìn hét lớn:” Đa tạ huynh trưởng cứu hộ, Trương Lục công vụ tại thân không dám dừng, ngày sau tới bắc doanh, Trương Lục báo đáp.”
Vân Lang nằm im không đáp, đợi thêm một lúc không có ai bám theo mới rời chỗ nấp, dắt con ngựa Hung Nô chở theo xác chủ tiến vào bụi cỏ. Đại Vương trở về, răng nanh, móng vuốt đều đầy máu, Vân Lang lấy bầu rượu đổ vào mồm nó, Đại Vương chóp chép miệng thích lắm.
Dọc đường đi, mỗi lần Đại Vương dựng tai gầm gừ là Vân Lang dừng lại dựng nỏ quan sát bốn phía, y gặp sáu bảy nhóm người, có thương cổ hốt hoảng, có dã nhân chạy thục mạng, có phú gia tử ra sức đánh xe.
Mỗi người một hướng, chẳng biết họ chạy đâu, ai nấy cứ như là đối diện với ngày tận thế, gào khóc thảm thương.
Vân Lang phần nào hiểu vì sao Lưu Triệt dốc toàn bộ quốc lực phục vụ cho quân đội rồi, cái cảm giác lúc nào cũng có người có thể xông tới lấy mạng mình, không tốt chút nào.
Trên đường chợt có tiếng xưa ngựa chạy ầm ầm, Vân Lang nấp đi quan sát, chỉ thấy hơn mười chiếc xe trang trí xa hoa chạy tới, xa phu đứng hẳn lên vung roi liên hồi, sau xe còn có hai hộ vệ khẩn trương nhìn phía xe.
Tốc độ đội ngũ cực nhanh, ngựa kéo xe phun bọt trắng, rõ ràng nó đang chạy trong trạng thái điên cuồng, thế này khó lâu được.
Đúng thế thật ...
Uỳnh một tiếng lớn, trục chiếc xe đi đầu không chịu nổi áp lực rất lớn gãy đôi, khoang xe đổ sầm xuống đất, con ngựa lao đi chừng trăm bước cũng gục nốt.
Xe sau không cuống cuồng dừng lại, tiếng ngựa hí tiếng quát tháo náo loạn.
Hai nữ tử khóc lóc từ trong khoang xe bò ra, đầu tóc máu me be bét, tiếp đó là một nam tử béo tốt, trông hơi thảm một chút nhưng không bị thương, mắt long sòng sọc tuốt kiếm quát tháo:” Không chạy nữa, không chạy nữa, gia gia ở lại giết người Hung Nô.”
Hai nữ tử nghe thế khóc càng to.
Một nam tử khác nhảy từ xe sau ra, quát lớn:” Trương Liên, mau kéo cái xe khốn kiếp của ngươi ra, Hung Nô sắp đuổi tới rồi.”
Tên béo Trương Liên như con thú dồn vào đường cùng, hung hăng nhưng mồm mếu máo:” Đỗ Dự, đừng chạy, ngựa không chịu được nữa đâu, ngươi nhìn ngựa của ngươi xem, nó chạy được ba dặm nữa là cùng, nhân lúc còn thời gian, lấy xe chặn đường tử chiến với chúng.”
Nếu là lúc cùng nhau chơi bời ở thanh lâu thì Đỗ Dự đã cười lăn ra đất, lúc này không có tâm trạng, điên tiết:” Ngươi muốn chết à, ngươi không thấy gia tường nhà Tiết Lượng chết ra sao à? Hắn đánh được chục trên béo như ngươi, vậy mà người Hung Nô dùng một sợi dây thừng là siết cổ chết rồi. Xéo ra cho lão tử.”
Đám hoàn khố nhảy từ trong xe chửi bới ngày càng nhiều, Vân Lang ngồi xem đầy hứng thú như xem phim hành động, không biết đám người này lựa chọn ra sao đây, đoán chừng truy binh sắp tới, y thấy bụi cuốn lên đằng xa rồi.