Kỳ thực Vân Lang nhận ra vài tên hoàn khố trong này, lần trước chúng được Lý Cảm gọi tới tiểu viện tử của Vân gia ở Dương Lăng.
Tên Trương Liên kia thân phận không tầm thường, tổ tiên của hắn là Lưu hầu Trương Lương danh tiếng hiển hách, Tiết Lượng thì là con tể tướng Tiết Trạch, tên cao lêu ngêu là hậu nhân danh tướng Chu Bột.
Hơn mười cỗ xe, hai mấy tên hộ vệ, mười mấy mã phu, mười bảy mười tám nữ nhân và chục tên hoàn khố, sức chiến đấu không phải không có.
Trương Liên thở hổn hển lôi từ trong khoang xe ra một cái nỏ cung vừa lên dây vừa nói:” Ta không dám chạy nữa, ta bỏ lại toàn bộ trang tử cho người Hung Nô tàn phá rồi, về tới nhà cũng bị cha ta đánh chết, không bằng liều ở đây, chết rồi trong nhà còn có thể ăn nói, không vì chúng ta mà hổ thẹn.”
Đám hoàn khố nghe vậy không chửi bới nữa, tình huống bọn chúng không khác gì, thế là đám háo sắc nhát gan nhanh chóng đạt thành thống nhất, do lão hộ vệ nhà Chu Hồng chỉ huy, định đánh với truy binh một trận.
Tức thì xe ngựa nhanh chóng xếp thành trận địa cản địch, đám gia tướng có kinh nghiệm tự giác vào vị trí, trông cũng có vẻ ổn lắm, vị trí Vân Lang ở sau trận địa đó, nên khá an toàn.
Trương Liên vỗ mông một nữ tử, chỉ hoang nguyên:” Hà Thị, nàng dẫn Trần Thị chạy đi, dù bị dã thú ăn thịt còn đỡ hơn lọt vào tay Hung Nô, nếu thoát được thì căn nhà của ta ở Dương Lăng là của nàng.”
Một đám nữ tử váy áo xanh đỏ xung xính khóc lóc kéo nhau chạy mất trong hoang nguyên.
Trương Liên còn đứng đó lẩm bẩm:” Đáng tiếc.”
Chu Hồng giọng ồm ồm:” Có gì mà tiếc, nếu còn sống tìm lại …”
Nói tới đó thì tiếng vó ngựa rầm rập đã át đi, một đội kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt, chỉ chừng có ba mươi tên, đối diện với đối phương xếp sẵn chướng ngại vật chủ động chặn đánh mà không hề ngần ngại, cái khí thế một đi không trở về đó đủ khiến đối phương mất ba phần sĩ khí.
“ Giơ nỏ, chuẩn bị, một trăm bước bắn ngang!” Gia tướng nhà Chu Hồng hô lớn, ông ta biết thắng thua sẽ phân định ở ngay loạt tên đầu tiên này:
Tiếng vó ngựa ngày một gần, đám hoàn khố xếp hàng nhấp nhô lộn xộn, kẻ nào kẻ nấy mồ hôi vã ra như tắm, có tên không chịu nổi áp lực đã run run bóp cò, thế là tên khác cũng bắn theo, tên nỏ thưa thớt bắn ra, nhìn đã biết chẳng mấy hiệu quả.
“ Ngừng bắn, chưa đủ tầm … ngừng bắn.” Gia tướng già la hét không có hiệu quả, đám hoàn khố đã bắn hết rồi, đành nghiến răng đổi lạnh:” Bắn, bắn, tất cả cùng bắn.”
Đáng tiếc tên bắn ra thưa thớt không tạo ra uy hiếp, người Hung Nô hú vang gạt hết đi, chỉ có một con ngựa trúng tên ngã xuống, nhưng kỵ sĩ trên ngựa lăn một vòng nhảy lên ngựa đồng bạn, chẳng mảy may bị thương.
Vân Lang toát mồ hôi, tự đặt mình vào hoàn cảnh đó thì chết chắc rồi, kỵ thuật Hung Nô đúng là danh bất hư truyền.
Người Hung Nô đi đầu vũ khí rất đơn giản, chỉ có cái gậy gỗ lớn, một đầu to, một đầu nhỏ, trong như cái chày dã bột, hai tay xoay tít gậy, gạt hết tên bay tới.
“ Hây a ...” Một tên Hung Nô ném gậy trong tay ra, tên hoàn khố nhô đầu hơi cao sau xe tức thì nát đầu, náo trắng lẫn máu đỏ phọt tung tóe:
Khoảng cách quá gần, người Hung Nô phóng ngựa quá nhanh, đám hoàn khố chỉ kịp bắn một đợt tên thì từng khuôn mặt hung tợn đã hiện ra trước mắt.
Trương Liên phát ra tiếng động quái dị, ném nỏ đi, không ngờ tên béo dùng vai nâng chiếc xe ngựa, đẩy mạnh về phía trước.
Một người Hung Nô không tránh kịp tốc độ ngựa quá nhanh, đâm thẳng vào, cả người lẫn ngựa be bét không còn hình dạng gì, Trương Liên cũng bị hất bay ra sau, ngã xuống phun máu liên hồi.
Tướng quân Hung Nô hùng tráng cầm cái búa mỏ hạc, lướt qua khe hở, thừa thế đập một búa vào ngực một hộ vệ, ngực hắn lõm lại.
“ Khép trận, khép trận.” Hộ vệ già lại hô, địch tuy lọt qua song không thể vì thế mà tự làm hỏng phòng tuyến:
Đỗ Dự hét chói tai ôm đầu chui vào một cái xe ngựa, Chu Hồng giơ trường kiếm nghênh đón người Hung Nô đầu đội cái xương trâu khủng bố.
Rẻng một tiếng làm người ta nổi da gà, bảo kiếm thép bách luyện của Chu Hồng không ngờ chém đứt mỏ hạc, mũi kiếm cắt qua hông mãnh tướng Hung Nô, rạch một đường máu sâu ...
Vân Lang dùng một chân đè Đại Vương xuống, lạnh lùng bóp nỏ, liên tục có người Hung Nô không rõ nguyên cớ trúng tên gục xuống.
Đám người Hung Nô vì thế giảm nhịp độ tiến công, nhìn quanh tìm kẻ bắn lén.
Chu Hồng tuy cản được mãnh tướng Hung Nô, nhưng va chạm dữ dội khiến tay hắn như bị xé toạc, ngón cái vặn theo góc độ kỳ quái.
Một thanh trường kiếm sau lưng đấm tới, mãnh tướng Hung Nô không ngờ tránh sang rồi dùng nách kẹp kiếm, xoay người tóm hộ vệ Chu thị đang định cứu chủ, ném thẳng vào người Chu Hồng.
Một loạt sợi thừng trâu ném ra, quấn vào xe ngựa cản đường, có cái thòng thẳng vào cổ người ta, tiếp đó cả người lẫn xe đều bị những con ngựa chạy hết tốc lực kéo đi.
Mãnh tướng Hung Nô cướp được bảo kiếm của Chu Hồng một mình đấu mấy chục người vẫn hung hãn tả xung hữu đột , đi tới đâu tay chân máu me bay khăp nơi, đám hoàn khố mất sạch ý chí chui hết vào mấy cái xe còn sót lại ôm nhau kêu khóc.
Đám hộ vệ kinh nghiệm chiến đấu nối nhau xông tới, kiệt lực hô hào:” Giết chết hắn chúng ta có viện quân.”
Mãnh tướng Hung Nô cười sảng khoái, thanh kiếm này quá tuyệt, chém người như chém dưa, vũ khí trước đó của hắn cơ bản không cách nào so được.
Chu Hồng mắt đỏ ngầu, tay phải hắn bị phế rồi, thấy địch dùng kiếm mình, giết huynh đệ của mình, bất kể sống chết lao đầu húc thẳng vào ngực ngựa.
Con ngựa không chịu cú húc toàn lực đó loạng choạng nghiêng đi, mãnh tướng Hung Nô kéo cương giữ ngựa thì một hộ vệ không bỏ lỡ thời cơ lao tới ôm cổ ngựa vật xuống ...
Mãnh tướng Hung Nô trong lúc ngã xuống vẫn đâm xuyên ngực Chu Hồng, hắn ngã ngay xuống bên chiếc xe mà đám hoàn khố rúc vào nấp, nhìn thấy đàn cừu trước mắt, phá ra tràng cười rùng rợn.
Ngờ đâu một tên hoàn khố sợ đái ra quần ngoạc miệng khóc lên cơn điên vơ cục đá bên cạnh đập túi bụi, mãnh tướng Hung Nô nhất thời không đề phòng bị đập choáng váng ...
Vân Lang bắn ra mười lăm mũi tên, chỉ còn lại một mũi, mắt hoa đi, trong thời gian ngắn liên tục lên dây, vượt qua giới hạn chịu đựng của y.
Đồng thời y cũng bị phát hiện rồi.
Một cái đầu râu ria mang theo mùi thối làm người ta ngạt thở xuất hiện gần trong gang tấc, chẳng kịp nghĩ gì giơ trường mâu đâm luôn.
“ Aaaaaaaaaaaa....” Mãnh tướng Hung Nô gầm to hất tung mấy tên hoàn khố đè lên người mình, lảo đảo đứng dậy, một con mắt lòi ra ngoài, lảo đảo đứng lên, nhưng hắn kiệt sức rồi:
Vân Lang bị người Hung Nô gạt một cái, ngã lăn lông lốc xuống đồi, vừa chống thương kìm lại thì cuồng phong lướt qua đầu, Đại Vương thấy Vân Lang gặp nguy bỏ kẻ địch đang chiến đấu xông tới, dùng cả thân thể to lớn xô vào tên kỵ binh cầm đao định chém, sau đó là âm thanh làm người ta ê răng vang lên, tay cầm đao bị Đại Vương cắn gãy lìa.
Không bỏ lỡ thời cơ, Vân Lang dồn toàn lực dùng thương đâm thấu ngực tên kỵ binh, nhanh tay buông thương, rút đoản đao chém cổ chiến mã, chiến mã ngã vật xuống đất.
“ Ào uồm ...”
Đại Vương bị trúng một tên vào vai, cơn đau cũng mùi máu tanh nồng nặc làm nó kích thích phát cuồng, toàn lực lao vào tên Hung Nô đứng xa bắn trộm, nhìn cái bóng màu cam thoắt ẩn thoắt hiện trong cỏ tranh là biết kết cục của kẻ kia.
Vân Lang mắt toàn đom đóm, người lảo đảo, phải cắn lưỡi dùng cơn đau giữ tỉnh táo, bò lên ngọn đồi, giật thiết tí nỏ ra khỏi giá, nhắm tên Hung Nô gần nhất bóp cò ...
Một con chiến mã xô vào Vân Lang, làm y ngã ra sau, người Hung Nô cũng ngã từ trên ngựa xuống.
Trời đất xoay tròn, Vân Lang vươn tay ra muốn tóm lấy thứ gì đó hư vô, chẳng có gì, nhũn người chạm mạnh xuống đất.
Tai ù đi chỉ còn nghe thấy lờ mờ tiếng người tiếng ngựa tiếng vũ khí va chạm, mọi âm thanh hỗn loạn, một khuôn mặt xuất hiện rất gần đang quát vào mặt, y không nghe thấy hắn quát gì, cũng không có bất kỳ phản ứng gì ...
....
Hôm nay dừng ở đây, bất kể miêu tả cuộc sống thong dong hay tả chiến đấu khốc liệt, Kiết Dữ 2 đều làm rất tốt.