Có người cạy hàm răng cắn chặt của Vân Lang ra, đổ vào đó rất nhiều rượu, y cực khát, theo bản năng ra sức nuốt xuống, rượu chua chua lờ lợ biến thành quỳnh tương ngọc dịch, thấm ướt tâm phế khô cháy của y.
“ Giỏi lắm, một mình giết mười ba tên Hung Nô, không thẹn là tư mã của Vũ Lâm quân ta, ha ha ha, lần này Vũ Lâm quân ta chém chết hơn sáu trăm tên Hung Nô, ai dám nói quân ta toàn nhãi con ...”
Cảm giác ngũ quan đã trở về, Vân Lang nhận ra người trước mắt, Công Tôn Ngao lải nhải những câu vô nghĩa chẳng cung cấp được thông tin gì, đầu óc vẫn còn mơ hồ y loạng choạng bò dậy, mắt nhìn quanh, tới khi nhìn thấy Đại Vương mới mỉm cười vỗ đầu nó, lần nữa nằm xuống nhắm mắt lại.
“ Tiểu lang ... Người không thể chết ở đây.” Một tiếng thét thảm thiết thu hút sự chủ ý của mọi người, chỉ thấy gia tướng già ôm Chu Hồng bị kiếm đâm xuyên bụng, khóc thê thảm vô cùng:
Người khác còn chưa kịp buồn thì đã tiếng kêu khác lấn át.
“ Tiểu lang, hai chân người bị chiến mã đạp gãy rồi.” Hộ vệ cao lớn bế Trương Liên bộ dạng thê thảm, khóc thất thanh:
“ Xem, xem xem ... Cái đó của gia gia còn còn ... nếu, nếu không, ngươi đâm chết ta đi, nếu không ta đâm chết ngươi ...” Tên béo nhảm nhảm nửa mơ nửa tỉnh:
“ Còn, còn, còn, chỉ đầu gối bị dẫm nát thôi.” Hộ vệ vội cởi quần Trương Liên ra nhìn:
“ Lãi lãi rồi ... Đáng rồi, bắt Hà thị, Trần thị về cho gia gia …”
Công Tôn Ngao cười phá lên:” Hảo hán, con cháu Lưu hầu gia quả nhiên không có phế vật.”
Có phải phế vật hay không, Vân Lang trên cao quan sát thấy hết, lúc này y không muốn bình luận.
Công lao giết Hung Nô rất lớn, nhưng người tham gia giết tên mãnh tướng Hung Nô rất nhiều, vì thế khó phân chia, mấy tên hoàn khố còn sống quay sang cãi vã nhau ...
Cuối cùng Trương Liên khởi đầu phản kích, hắn được chia cái đầu, Chu Hồng được chia hai cái tay, đám còn lại tùy ý cắt xẻo chỗ mình thích.
Quân công ở Đại Hán yêu cầu nghiêm khắc, không có vật chứng không ghi công, đó là thiết luật kế thừa từ Đại Tần, năm xưa Hạng Vũ bị phân thấy chính là vì chia công.
Người duy nhất không được chia công là Tiết Lượng, ngay cả tên nhát gan Đỗ Dự mới bắn được một mũi tên đã chạy cũng được chia cho cái chân.
Rõ ràng từ nay trở đi hắn bị hoàn khố vứt bỏ.
Vân Lang không quan tâm tới chuyện thối tha của hoàn khố, băng bó đầu cho Đại Vương, nó bị chém một đao, vết thương rất dài, ngoài ra vai cũng trúng một tên, nhưng không là gì, lang nha tiễn của Hung Nô chẳng làm nó bị thương nặng được, chỉ là sau hồi kịch chiến cũng kiệt sức rồi, yếu ớt nằm gục bên Vân Lang.
Khi Hoắc Khứ Bệnh tới thì Vân Lang đã nằm trên cái xe trượt, được ngựa du xuân kéo đi, còn có mười bảy con ngựa Hung Nô buộc vào xe, đó là chiến lợi phẩm của y, không ai dám tranh hết.
Hoắc Khứ Bệnh dáng vẻ không tốt, mặt trắng bệch, ngồi trên ngựa cũng không vững.
Lý Cảm than thở luôn mồm:” Hai ngươi làm sao may mắn thế, một gặp được nhóm nhỏ Hung Nô, một thì thủ vệ thái hậu, chém được bì vương ... Làm sao các ngươi lại may thế.”
Hoắc Khứ Bệnh mệt mỏi nói: “ Ngươi sẽ có cơ hội, Tả Cốc Lễ vương phát động cuộc tập kích này, bệ hạ mất mặt, chúng ta thế nào cũng phản kích.”
“ Rốt cuộc là sao, bây giờ bốn quận phương Bắc có trọng binh canh giữ, sao lại để lọt người tới tận nơi này, lại không phải ít.” Nhắc tới chuyện này Lý Cảm rất bất mãn, đây là kinh sư trọng địa, không phải thành trì biên ải, vậy mà Hung Nô tới như chỗ không người:
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay ngăn lại:” Đợi chuyện lắng xuống ta nói với ngươi, dính líu quá sâu. A Cảm, ngươi giữ miệng cho chặt, đừng nói gì cả, đợi quân doanh giải tán, chúng ta tới cả nhà A Lang.”
Lý Cảm cảm gật đầu, không nói thêm nữa, hắn biết mình không nhạy cảm mấy chuyện chính trị bằng Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh.
Vân Lang thì chẳng thèm quan tâm tới nguyên nhân sâu xa gì đó, y đã vứt chuyện này ra sau đầu, nếu Vũ Lâm Quân chỉ có công mà không có tội thì, tư mã y đây bình an vô sự, có khi còn được ban thưởng, kẻ nào xui xẻo cũng kệ, không phải y là được.
Tới nay Vân Lang vẫn chẳng thấy mình có chút gắn kết gì với Đại Hán, y cũng chẳng thấy căm ghét gì Hung Nô.
Dọc đường về rất an toàn, quân đội khắp nơi truy quét tàn dư Hung Nô, không biết là lần này bao nhiêu người Hung Nô tập kích, song giải quyết nhanh như thế hẳn phải không nhiều.
Tên Vũ Lâm quân đưa Vân Lang về đứng ở sân gọi một lúc, Lương Ông mới từ trong hầm chui ra, thấy Vân Lang và Đại Vương nằm trên xe trượt thì loạng choạng chạy tới mếu máo chẳng nói được gì.
Vân Lang cho tên Vũ Lâm quân kia lui, trấn an Lương Ông:” Bình an rồi, gọi mọi người về nấu cơm đi, thiếu gia đói.”
Lương Ông định đi gọi người về nhà, chừng đấy người rúc vào cái hang nhỏ, chẳng biết gì bên ngoài hẳn sợ lắm, ra tới cổng thì thấy Mao Hài và Tuyên Chân thập thò ngoài cửa.
Hai thiếu niên tay lăm lăm lưỡi liềm reo hò chạy tới:” Nhà không sao cả, may quá.”
Vân Lang bảo hai thiếu niên đi báo tin mừng, Lương Ông dìu Vân Lang lên tầng hai, đợi tới khi đám Lưu Bà ồn ào trở về, y mới thiếp đi.
Cuộc chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng không kém phần khóc liệt, với Vân Lang đã quen sống trong thời bình ra đường bị quẹt xe cũng là chuyện lớn thì không khác nào trải qua một đại kiếp nạn, lúc bị ngựa Hung Nô xô phải ngã xuống, chỉ cần bị vó ngựa đạp trúng coi như xong hết rồi, y coi như đã hết sức may mắn.
Giấc ngủ là thứ thuốc tốt nhất.
Vân Lang ngủ một lèo cho tới tận trưa hôm sau, Đại Vương đang lép nhém liếm lòng trứng trong bát lớn, Hồng Tụ, Tiểu Trùng, Lưu Bà và hai mỹ phụ đều ngồi trông bên giường.
Mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt quan tâm của người khác, chứng tỏ mình sống không tệ, Vân Lang hỏi:” Trong nhà ổn cả chứ?”
Lưu Bà quệt nước mắt:” Thiếu gia, ổn cả, chỉ là súc sinh với gia cầm một ngày không được ăn nên làm ồn một chút, giờ ổn rồi.”
Vân Lang được Hồng Tụ đỡ ngồi dậy:” Các ngươi nên biết, từ hôm nay mười bốn hộ vệ bị cách trừ khỏi Vân gia, chúng phải đi ngay lập tức, không được trì hoãn, đám Mao Hài, Nguy Đốn tạm thời đạm nhận nhiệm vụ canh giác toàn trang.”
“ Bọn chúng không dám về đâu, thiếu gia cứ gửi văn thư cho quan phủ, quan phủ sẽ xử trí, nhà ta không cần làm ác nhân.” Lưu Bà nhẹ nhàng nói:” Thiếu gia bị thương, nên tĩnh dưỡng, đừng giận, tức giận vì đám người không đồng lòng với chúng ta, không đáng.”
“ Tình hình phía Trường Môn cung ra sao?” Vân Lang lại hỏi:
Tiểu Trùng trả lời:” Các phó tỳ đã về, nhưng không thấy nương nương đâu.”
Hồng Tụ lại bổ xung:” Đại Trường Thu gia gia cũng chưa về, giờ trong cung chỉ có hơn trăm hộ vệ canh giữ.”
Vân Lang thở dài:” Còn tưởng sống yên ổn vài năm, vậy mà được vài ngày thì người Hung Nô đã chạy tới tận cửa. Lưu Bà, dặn mọi người thời gian tới không được tùy tiện ra ngoài. Hồng Tụ, Tiểu Trùng cũng thế, không phải đi bồi tiếp ai hết, đợi quan phủ có thông báo rồi tính.”
Mọi người vâng dạ rồi ra ngoài cho Vân Lang nghỉ ngơi, Vân Lang lo lắng nhất là Tào Tương, không hiểu vì sao mọi người đều không nhắc tới tên hắn, khiến Vân Lang có cảm giác không lành.