Thế nhưng Vân Lang muốn yên ổn cũng không được.
Người bị thương được gửi nhờ ở Vân gia rất nhiều, bao gồm cả đám hoàn khố chống trả Hung Nô trên đường, chen lấn kín tiền viện, còn chiếm chỗ của phó dịch Vân gia.
Trương Liên hai chân xưng như chân voi đã không còn mạnh miệng được như hôm qua, toàn thân nóng hầm hập, nếu không thể hạ nhiệt sẽ chết chắc.
Chu Hồng tạm coi may mắn, kiếm đâm xuyên người không làm tổn thương nội tạng, chỉ là giờ vết thương dấu hiệu viêm nhiễm, giờ hôn mê bất tỉnh, chẳng ăn uống được gì.
Đám hoàn khố khác chẳng khá hơn, gần như đều thương tích, nhẹ nhất là gãy xương.
Đã thế Công Tôn Ngao cũng đưa thương binh Vũ Lâm quân tới, hơn hai trăm tên nằm ở tiền sảnh Vân gia, kêu la như lò giết mổ.
Ai bảo y cứu sống được Tào Tương, người ta nghiễm nhiên coi y là y giả rồi.
Vân Lang chỉ biết các biện pháp sơ cứu cơ bản, biết khử trùng, giữ hoàn cảnh sạch sẽ, biết một chút về cấu tạo và chức năng cơ thể con người, cũng vì cuộc sống khó khăn biết chữa vài bệnh phổ thông, thế thôi, bảo y trị bệnh cứu người thì coi thường nhân mạng quá rồi..
Cơ mà cũng may, ở cái thời này không cần lịch sự, hơn hai trăm tên quân tốt bị ném vào nước nóng như luộc thịt, bất cần biết râu tóc cha mẹ ban cho, cắt sạch, còn cảnh cáo hai tên y sinh, xem bệnh xong cho một người phải rửa tay, thiếu một lần thôi là y đánh đuổi khỏi nhà.
Trong quân đội địa vị y sinh không cao, là ác quả do tỉ lệ tử vong thương binh quá lớn, trong mắt mọi người, có hay không y sinh cũng thế, lão binh có kinh nghiệm còn làm tốt hơn họ.
Thương bệnh một khi vào thương binh doanh thì chỉ còn xem tạo hóa mà thôi.
Ở Đại Hán không phải là không có y sinh cao minh, chỉ là những người này không những ít mà lại còn thích ẩn cư, thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, có tới tận cửa tìm cũng chưa chắc gặp. Nguồn cơn bắt đầu từ thời Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho, loại bỏ Bách gia, khiến người Bách gia trốn hết vào rừng núi. Về sau Hán kế thừa Tần, một thời gian cấm bách tính giữ sách trong nhà, coi đó là trọng tội, người có học vấn càng căm ghét, từ đó càng xa lánh trần thế, biến thành ẩn tộc, rất nhiều tri thức quý giá biến mất.
Quay lại Vân gia trang, Vân Lang đang dùng thủ đoạn như đồ tể cứu chữa thương binh. Vết thương nông thì khâu lại, sâu thì khâu thêm lần nữa, tên béo thì lại khâu thêm lần nữa, thế là xong việc.
Thuộc trị thương mà y sinh mang tới rất phong phú, có mỡ lợn, bột mỳ, nến, rồi cam thảo, huyết kiệt, thêm nước trộn đều, sau đó dựa vào độ dính đắt lên vết thương để cầm máu.
Vân Lang tích trữ rất nhiều tam thất, nghiền ra thêm vào thứ thuốc mát như cam thảo, bạc hà, buộc vào vết thương được thương binh khen ngợi, đều nói vết thương man mát, cảm giác rất tốt.
Cho cả đống bạc hà như thế, không mát mới quái.
Có vẻ người Hán sống dai lắm, tay kê lên thớt chặt cái phập, dì sắt nóng lên, chỉ kêu hai tiếng lăn ra xỉu, sáng hôm sau đã húp cháo được rồi.
Tất nhiên những việc này Vân Lang không trực tiếp làm, chỉ huy y sinh, phó phụ trong trang làm.
Về mặt tình dục thì nam nhân rõ ràng có tính xâm lược hơn, nhưng đó chỉ là tình huống bình thường thôi, một quân tốt râu xồm sau khi được tắm rửa, thanh lý vết thương, cho nằm trên giường sạch sẽ không ngờ ôm mặt khóc tấm tức.
Đám quân tốt còn lại không trêu chọc còn đồng tình, bọn họ đều trải qua quá trình bị một đám phụ nhân vây quanh làm sạch thân thể, xử lý thương tích, lăn qua lật lại, còn bị người ta bình phẩm chê bai trước mặt, cảm giác tôn nghiêm bị mất sạch sẽ rồi.
Hai chân Trương Liên đã không còn cảm giác gì nữa, để vài ngày bốc mùi, hắn vẫn luyến tiếc không cho cắt.
“ Mau quyết định, cưa rồi dưỡng thương cho khỏe, ngươi vẫn là hảo hán tung hoành giữa đám hoa cỏ, không ảnh hưởng gì hết.” Vân Lang đứng bên giường khuyên giải:
“ Chân mọc lại được nữa không?”
“ Có khả năng này, ta nghe nói vài loại thuốc giúp người chết thành xương trắng còn sống lại, chỉ cần ngươi kiếm được loại thuốc đó.”
Trương Liên giật tay Vân Lang hỏi gấp:” Thuốc gì, ở đâu bán, ta phái người đi mua.”
Vân Lang khịt mũi:” Không dễ mua, quận Huyền Thố có tòa Bạch Đầu Sơn, trên núi có thứ gọi là nhân sâm, chỉ cần mọc trên nghìn năm sẽ biến thành sâm trẻ con, có công hiệu này. Ngoài ra ở vùng băng thiên tuyết địa trên núi Côn Lôn có thứ tên gọi tuyết liên, trời càng lạnh nó nở càng đẹp, nghe nói khi hoa nở dã thú trên núi đều bị thu hút, vây quanh quỳ lạy ...”
Trương Liên bị câu truyện huyền ảo thu hút, hai mắt đầy sắc thái mơ mộng, cúi đầu nhìn đôi chân sắp biến thành thịt thối, cắn răng nói:” Cưa đi.”
Không biết vì sao Vân Lang thấy Trương Liên bị y sinh như đồ tể cưa chân, cảm giác rất hùng trang, ngay cả tiếng la hét của tên này cũng dễ nghe hơn người khác, cưa xong thì ngất xỉu, mạch không đập nữa, ai cũng cho là hắn chết rồi.
Vậy là Vân gia thành bệnh viện lâm thời, lợi ích rất nhiều, lương thực, vải vóc thuốc men được vận chuyển tới liên tục, đủ dùng cả năm.
Chỉ là Tào Tương vẫn chưa thấy đâu.
Công Tôn Ngao vẻ mặt đau thương tới Vân gia, khi ông ta tới tiền sảnh, thấy đám quân tốt vẫn cứ ngồi nằm la liệt ở đó, vẻ mặt thay đổi.
Vẫn đông như cũ.
“ Chết bao nhiêu rồi?”
“ Hiện giờ chưa chết ai, nhưng còn mười ba người hôn mê chưa tỉnh.”
Công Tôn Ngao thất thanh:” Không chết ai cả ư?”
Vân Lang đính chính:” Chưa chết ai.”
“ Giỏi, giỏi lắm, lão phu thấy ngươi ngày càng hợp làm tư mã đấy, rèn luyện vài năm, tới Vũ Lâm quân thực sự làm tư mã, gia gia cũng nhận.” Công Tôn Ngao cười ha hả đi thăm bộ hạ, đấm ngực tên này, tát tên kia, còn thề bọn họ mà khỏe nhất định xin bệ hạ ban thưởng:
Đám thương binh vốn mặt mày ủ ê, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, quay sang than vãn kể lể thương tích với ông ta, y như đám động vật đơn bào.
Công Tôn Ngao thăm thương binh xong tới chủ lâu Vân gia, kiến nghị:” Sau này Vũ Lâm quân có người bị thương đều đưa tới chỗ ngươi nhé?”
“ Không phải là không được, mà tướng quân thấy đấy, Vân gia nhỏ như thế, để các huynh đệ phải nằm dưới đất như thế như thế, ti chức đau lòng lắm.” Vân Lang buông một tiếng thở dài:
Công Tôn Ngao đầu óc hơi chậm chạp, mất một lúc hiểu ra ý Vân Lang:” Không thành vấn đề, huynh đệ trong quân đều học dựng thành dựng trại, làm vài cái nhà không thành vấn đề.”
Vân Lang lại kiến nghị:” Quân y cực kỳ trọng yếu, không phải đưa tới hai tên đồ tể là được, ti chức cần y sinh chân chính, ngoài ra muốn Vân gia thử thực hiện chế độ hộ lý, nếu có phụ nhân chuyên môn học phụ lý, sẽ rất có lợi cho việc khôi phục của sĩ tốt.”
Công Tôn Ngao nhíu mày:” Chưa có tiền lệ, phụ nhân không được vào quân doanh.”
Vân Lang giải thích:” Tất nhiên lên chiến trường cần y sinh là nam, đưa tới đây trị thương mới dùng phụ nhân.”
Công Tôn Ngao ngẫm nghĩ nói:” Vậy hãy bảo lên trung quân phủ đi.”
Tiện thể hỏi tin về Tào Tương, ông ta không biết, tin tức của Vân Lang kỳ thực là bế tắc, người thế giới này cũng không mẫn cảm lắm với thông tin, người thân phận càng cao thì độ nhạy cảm với thông tin càng cao, bọn họ có nhiều nguồn tin tức.
Vậy ai có tin tức nhanh nhạy nhất, tất nhiên là hoàng đế.
Vân Lang không tiện tìm hoàng đế nghe ngóng, hay tin A Kiều từ Cam Tuyền cung về liền tới cầu kiến.