#vipTruyenGG.com
“ Nhạn Môn Quan bị người ta công phá rồi, Thượng Quận bị cướp một nửa, Tả Cốc Lễ vương phái tới sáu nghìn tử sĩ, mục đích giống mười hai năm trước, định bắt hoàng thái hậu của chúng ta đòi tiền chuộc bù đắp tổn thất. Tên Hung Nô ngươi gặp được kỳ thực là thám tử tới Trường Môn cung thăm dò đang trên đường về báo tin, nếu không bị ngươi giết, có lẽ ta đã bị chúng bắt.” A Kiều nghiến răng:” Có điều tới bốn nghìn tên tới tập kích Cam Tuyền cung mà chỉ có bốn mươi tên tới bắt ta, rõ ràng là coi thường ta rồi, thế nào cũng bị đám quý phụ cười sau lưng ...”
Vân Lang quỳ trên thảm nghe A Kiều lải nhải một hồi, tới giờ y chưa nghe ra trọng điểm lời tự thuật của A Kiều là cái gì?
Hình như nàng không hài lòng chỉ có bốn mươi tên tới bắt mình, cảm thấy ít người quá làm nàng mất mặt thì phải, ai không biết chứ y thấy rõ, vừa nghe Hung Nô tới, nàng nhảy lên lưng Đại Trường Thu cưỡi ngựa trốn luôn.
“ Nương nương, vì sao không nghe thấy tung tích Trương Môn cung vệ?” Vân Lang phải đợi tới khi A Kiều nói tới khát nước mới xen vào được:
A Kiều lườm một cái:” Ngươi lo nhiều việc quá rồi đấy, người ta có mẫu thân là trưởng công chúa, kế phụ là Đại tướng quân thì có chuyện gì được? Hắn truy sát Hung Nô rồi, đánh chó rớt nước thì làm sao có chuyện bỏ qua được, chắc bây giờ đã đuổi tới quận Thái Nguyên.”
Vân Lang nhẹ người:” Không sao là tốt rồi.”
A Kiều lần đầu tiên rời chiếc giường cao, đi xuống nhìn Vân Lang:” Bằng hữu như ngươi đúng là không thể chê được, nghe nói ngươi vì mười mấy bằng hữu hoàn khố mà rút mâu nhảy từ nơi ẩn nấp xuống, giết mười sáu tên Hung Nô?”
Trời, chuyện này ở đâu ra vậy, Vân Lang kể lại chuyện khi đó:” Khi ấy Thượng Lâm Uyển loạn rồi, thần là tư mã Vũ Lâm quân không về doanh là không thể chấp nhận, nên về doanh nghe lệnh. Đi tới nửa đường gặp phải người Hung Nô, một thân một mình nấp đi, đến khi thấy đám hoàn khố đó lập trận chống địch, không thể khoanh tay ngồi nhìn, liền ở trong đống có bắn ra, khi hết tên mới rút thương kháng địch, tới giờ nghĩ lại còn toát mồ hôi.”
A Kiều gật đầu hài lòng với câu trả lời của Vân Lang, thở dài:” Kẻ có văn tài thì khoe khoang chữ nghĩa, vì được một lời khen của quân vương mà vắt óc, kẻ có võ nghệ thì mang gươm lên trận, tận lực giết địch, giết tới đỏ mắt, giết tới biển máu núi xương mới kiếm được hầu tước, thật đáng thương.”
Nữ nhân này nghĩ tước vị nhiều như củ cải hay sao, thử nói với Lý Quảng, Công Tôn Ngao phấn đấu cả đời xem họ có phát cuồng không?
“ Nể tình ngươi giết thám tử Hung Nô còn tới cảnh báo ta, ta nói cho ngươi một chuyện, lần này bị vào ngục không chỉ một hai ngươi đâu, ta không cho phép ngươi đi tìm Trương Thang, đi nói đỡ cho ai đó, càng không được mượn danh nghĩa ta giúp đỡ người khác. Lần này không đùa được, người Hung Nô đánh tới tận Thượng Lâm Uyển rồi, thế nào cũng phải chết vài kẻ.” A Kiều nhìn thẳng vào Vân Lang:” Ở nhà mà nghĩ cách cứu người, đó mới là chuyện ngươi nên làm, dù suốt ngày ăn chơi với đám hoàn khố cũng không sao, chỉ có đừng xen vào chuyện này. Tránh không cứu được ai, lại còn hại cả bản thân, hiểu chưa?”
Vân Lang cũng định thế, quan hệ của y ở đây đơn giản lắm, một dải Trường An này người khiến y lo lắng chỉ có Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Tào Tương thôi.
Về phần người khác, ai chết cũng được.
“ Đem bản lĩnh trồng rau xanh vào mùa đông dạy cung nhân, Trường Môn cung cũng cần có ít rau xanh, ôn thang giám không cung ứng cho ta, tự trồng đỡ phải nhìn mặt ai mất thân phận.”
Bây giờ thì Vân Lang đã biết Lưu Triệt ngoài tước thân phận hoàng hậu của A Kiều thì các thứ khác không chạm vào, các loại đãi ngộ còn hơn cả hoàng hậu hiện tại, ai dám không cung ứng cho nàng.
À hiểu rồi, nữ nhân này sang cướp đoạt của Vân gia thành sở thích ít ỏi hiện giờ.
“ Mùa đông rau mọc không tốt, vài loại không thể trồng, kênh nước nóng của Vân gia mới trồng được một ít, nương nương thích thì cứ tới hái, đó là vinh quang vô thượng của thần.”
Khóe miệng A Kiều nhếch lên, mục đích đã đạt rồi liền thấy Vân Lang chướng mắt, nàng luôn không thích tên yêu nhân Hàn Yên trong cung, mà Vân Lang thì còn tuấn tú hơn Hàn Yên, nên hơi bực bội.
Vân Lang được Đại Trường Thu đưa ra khỏi Trường Môn cung.
“ Không cần trực tiếp như thế chứ?”
Đại Trường Thu nghe Vân Lan lẩm bẩm thì cười:” Nương nương xưa nay không thích nam tử quá tuấn tú, loại hiếm có như ngươi thì càng ghét, nói nhiều với ngươi như thế là hiếm có đấy. Phải rồi, ngươi không định học Đổng Quân chứ?”
Vân Lang nghe đến tởm, cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, lạnh giọng:” Đừng xỉ nhục ta.”
Đại Trường Thu hiển nhiên chẳng sợ y:” Lão phu thấy người thân cận với ngươi không ai là không tuấn tú, cử chỉ cũng thân mật, còn tưởng rằng ...”
Vân Lang không thèm trả lời, phất tay áo bỏ đi, lúc xoay người khóe môi nhếch lên cười, A Kiều và Đại Trường Thu đều lo y quyến rũ Lưu Triệt, điều ấy có nghĩa là Lưu Triệt sắp tới rồi.
Vân gia cần Lưu Triệt tới, xác định tính hợp pháp của Vân gia ở Thượng Lâm Uyển, luật pháp Đại Hán cứ thay đổi xoành xoạch, chỉ cần Lưu Triệt còn đó, ít nhất trong 50 năm nữa, hắn là sự tồn tại tối cao vô thượng. Vân Lang tin, chỉ cần Lưu Triệt chỉ cần nhìn Vân gia trang tử sẽ hiểu tầm quan trọng của nó.
Bản thân Vân Lang thì chẳng cần gì ở Lưu Triệt, thậm chí chẳng cần gì ở Đại Hán này, bởi thế đám người kia chẳng nhìn thấu y.
Buổi tối ăn cơm, Vân Lang thấy Công Tôn Ngao ngồi cùng binh sĩ, ăn mỳ trộn ngon lành, còn gắp thịt chia cho binh sĩ, tính chất biểu diễn quá rõ ràng, chẳng biết học ai.
Thứ mãng phu học người gian xảo, nhìn đã thấy buồn nôn, chịu không nổi cái điệu cười nhăn nhúm giả tạo của Công Tôn Ngao.
“ Vân gia thời gian tới dọn dẹp sạch sẽ một chút, những thương bệnh trông bẩn thỉu chuyển ra sau, phó phụ cũng chọn vài người trông vừa mắt, nếu nhà ngươi không có thì ta mang tới.” Công Tôn Ngao đi vào chủ lâu tìm Vân Lang kiến nghị:
“- Tướng quân yên tâm, số phó phụ này trông bình thường mới làm những việc vất vả như vậy, nếu là một đám diễm phụ xiêm y đẹp đẽ thì có giống không?”
Công Tôn Ngao vỗ đầu:” Thôi không nói nữa, người đọc sách các ngươi biết làm mấy việc này, quân hán như ta lo liệu chỉ làm trò cười. Tiểu tử, làm cho tốt, nếu vừa mắt quý nhân, lương thảo trong quân sẽ giao ngươi quản.”
Hứa hẹn với Vân Lang vài câu, tự nhận đã khích lệ y rồi, Công Tôn Ngao tới gian phòng riêng ở tiền sảnh, đuổi sáu quân tốt trọng thương ra chiếm phòng, mấy quân tốt đó oán hận lộ rõ ra ngoài, coi như công chia thịt lúc nãy vứt đi sạch.
Vân Lang lắc đầu, Công Tôn Ngao tới giờ vẫn chưa hiểu, y căn bản không coi chức tư mã này ra gì, nếu được đổi sang đô giám Thượng Lâm Uyển, y càng mừng.
Lúc nào cũng lấy quyền lực của tư mã ra dụ dỗ, cho rằng sẽ khiến Vân Lang tận tâm tận lực vì mình.
Cũng chẳng biết ông ta đắc ý cái gì, quân đội toàn Trường An sắp bị trừng phạt, chỉ có Vũ Lâm quân được ban thưởng, ông ta phải lo lắng mới đúng.
Đợi tới khi thượng dụ của Lưu Triệt hạ xuống, đám tướng quân khác không dám hận Lưu Triệt, họ sẽ hận người được lợi duy nhất là chắc chắn.
Vũ Lâm quân không phải lực lượng quân sự trọng yếu của Đại Hán, Bắc đại doanh và Tế Liễu doanh mới là lựa chọn hàng đầu để xuất chinh.
Lần này người Hung Nô vòng qua khu phòng ngự của hai doanh đó vào Thượng Lâm Uyển mới khiến Vũ Lâm quân được lợi, dù thế thì quân sĩ tổn thất ba thành, có gì đắc ý đâu.
Công Tôn Ngao ngày ngày ở Vân gia thăm hỏi sĩ tốt, đợi hoàng đế giá lâm để tỏ vẻ, đúng là hành vi ngu xuẩn nhất.
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh với Lý Cảm kìa, đang ngày đêm dẫn quân lùng sục khắp Thượng Lâm Uyển, đề phòng có cá lọt lưới, đó mới là hành vi chính xác nhất.