Vân Lang không rảnh để ý tới tới mấy hành vi ngu ngốc của Công Tôn Ngao, cứ một canh giờ lại sai người lên núi lấy băng về giảm nhiệt cho những binh sĩ còn hôn mê, tuy không có mấy tác dụng, ít nhất cũng hạ sốt.
Quân tốt Vũ Lâm quân tuổi còn rất trẻ, trong lúc mê man liên tục gọi cha gọi mẹ, làm phó phụ Vân gia nước mắt lưng tròng.
Vân Lang nhìn thời tiết bên ngoài thầm cầu khẩn cho những thiếu niên đó, mong trời lạnh sớm, Vân gia bây giờ tận lực rồi.
“ Nấu cháo gạo lấy nước cháo, thêm ít thịt băm, muối, nếu không nuốt được thì cắm ống vào cổ đổ xuống, họ sốt cao hai ngày không ăn uống rồi, phải bổ xung chút sức lực, nếu không sẽ không qua được.”
Vân Lang không phải là y sinh, giờ phải đảm nhiệm vai trò của y sinh, đó là chuyện chẳng đặng đừng, hai y sinh kia học được ít kiến thức từ ( Hoàng đế nội kinh), còn là tự học, một người chuyên xem bệnh cho ngựa trong quân, khám cho người là thuận tiện, điều duy nhất họ biết làm là bôi bừa thuốc trị thương cầm máu, không được thì chỉ biết chặt với cắt.
Quân tốt đều cực kỳ tín nhiệm Vân Lang, dù sao cả Trương Liên bị cưa chân ai cũng nói chết rồi còn được y giằng lại từ tay Diêm Vương thì chút thương tích này có là gì, đối diện với ánh mắt tin tưởng của họ, Vân Lang rất áp lực, y liên tục lật đi lật lại trong đầu kiến thức y thuật ít ỏi ghi lại ở thẻ trúc của Thái Tể, kết hợp kiến thức của mình, xem thứ gì dùng được.
Cũng may ba ngày qua chưa có ai chết, sắp tới khó có may mắn này.
“ Bụng ta sau này sẽ có một cái lỗ à?” Chu Hồng thở khò khè nhìn Vân Lang kéo từ trong vết thương của mình ra tấm vải toàn dịch vàng, hắn không hiểu làm thế nào mà vết thương thế này mình chưa chết, thấp thỏm hỏi:
“ Không đâu, đợi vết thương của ngươi không bị viêm nhiễm nữa sẽ dần lành lại.” Vân Lang nhét vải mới vào vết thương của hắn, tên này còn sống đúng là kỳ tích, có vẻ con người càng nguyên thủy thì sức sống của họ càng ngoan cường:
“ Trên đời này thực sự có nhân sâm ngàn năm, tuyết liên ngàn năm à? Sao ta chưa nghe thấy bao giờ?” Trương Liên nhìn hai cái chân cắt quá đầu gối của mình hỏi rầu rĩ lắm:
“ Có, nhưng muốn có được rất khó, năm xưa Từ Phúc từng vượt biển tới núi Bồng Lai cầu thuốc trường sinh cho Tần Thủy Hoàng cũng khó như vậy.” Vân Lang trả lời qua loa:
“ Chuyện này ta biết, nhưng người quyền thế như Tần Hoàng còn không cầu được mà.” Trương Liên rất bi quan:
Vân Lang tới giường bệnh của Trương Liên gần cửa sổ:” Có một loại xe có thể giúp ngươi, thường ngày ngồi trên đó, dùng hai tay đẩy bánh xe, ngươi có thể tự đi lại khắp nơi rồi.”
Trương Liên mừng rỡ vạn phần:” Đâu ra loại xe đó, dù tốn trăm vạn tiền ta cũng mua.”
Vân Lang hoạt động cánh tay mỏi nhừ:” Không cần trăm vạn, đưa ta năm mươi vạn, mười ngày sau sẽ có.”
Trương Liên ngớ ra:” Được.”
Chu Hông nghe thấy cũng nói:” Làm cho ta một cái đi, lão tổ tông nhà ta không đi được nữa, ngày ngày ở trong phòng bí bách, nếu có cái xe như vậy sẽ rất thích.”
“ Được, năm mươi vạn.” Vân Lang đưa ra cái giá tương tự, không phân biệt đối xử.
Chu Hồng cũng ngây ra một lúc:” Mai sẽ bảo gia nhân mang tới.”
Đợi Vân Lang đi rồi, Đỗ Dự khinh bỉ nói:” Hừ, đúng là loại bần tiện, y sợ chúng ta lấy không của y chắc, đám huynh đệ chúng ta có ai thiếu tiền không mà phải ra giá như thế? Đừng nói hai vị huynh trưởng, Đỗ Dự này bỏ ra năm mươi vạn chẳng là gì.”
Trương Liên nhìn hắn khinh bỉ lại:” Ngu xuẩn! Ngươi còn không hiểu à? Người ta không muốn dây dưa tình nghĩa với chúng ta nên cố ý đẩy cao giá, cho chúng ta có cơ hội trả ơn cứu mạng, về sau hai bên không liên quan nữa.”
Đỗ Dự không tin:” Chỉ là một tên tư mã nhỏ xíu của Vũ Lâm quân, còn chưa có tư cách nói giao tình với chúng ta ấy.”
Mấy tên hoàn khố khác hưởng ứng, cho rằng Vân Lang đơn giản chỉ là tên nhà quê nghèo đói, tham tiền, nhìn cái nhà nát của y là biết chẳng ra làm sao rồi.
Chu Hồng tức giận vơ cái bát ném choang một cái, át đi mấy cái miệng đang chế giễu:” Chính vì y biết đám các ngươi có suy nghĩ ấy nên mới không thèm dâu dưa với chúng ta đấy, đám ngu xuẩn các ngươi coi thường người ta, người ta còn không xem các ngươi ra gì.”
Trương Liên cũng giận không kém:” Các ngươi là lũ ngu xuẩn, mở to mắt ra, chưa nói cái khác, bằng vào y thuật thần kỳ cứu sống lão tử và Chu huynh, các ngươi ai dám đảo bảo không cần tới y, vậy mà thái độ các ngươi thế nào, thời gian qua các ngươi cố tình tỏ ra xa lánh, sợ người ta lợi dụng ân tình bắt quan hệ, thật ngu không chịu nổi.”
Mấy tên hoàn khố kia ngơ ngác nhìn nhau, nghe có lý, nhưng chúng chưa tin hẳn.
Vân Lang kỳ thực chẳng phải coi thường đám hoàn khố, y chẳng qua là chỉ muốn sống đơn giản chút, muốn có mối quan hệ nhân tế đơn giản nhất, chứ không phải là mối quan hệ lộn xộn, vô dụng lại còn mang tới cho y nguy hiểm ngoài dự liệu.
Chỉ vậy thôi.
Khi sương xuống, hoàng đế tới Thượng Lâm Uyển, nhưng không tới Vân gia.
Công Tôn Ngao thất vọng vô cùng.
Vân Lang hơi bất ngờ nhưng chẳng thất vọng, y cũng hiểu tâm tư lãnh đạo, thích kiểm tra đột xuất, biết người dưới vì lấy lòng mình mà chuẩn bị, đó là biểu hiện tôn kính, nhưng lãnh đạo không thích thế, họ muốn thấy chân thật nhất.
Thông thường tập kích bất ngờ đúng là có hiệu quả ấy, nhưng mà thấy rồi thường là nổi cơn lôi đình.
Vân Lang không biết Lưu Triệt muốn nhìn cái gì, hi vọng là hắn ta đừng đóng giả ăn mày tới Vân gia kiếm ăn, chuyện ấy thượng đế phương Tây từng làm, kết quả là bị người ta xỉ nhục, ông ta liền giáng vô số tai họa xuống thế gian, vì một nhúm người mà trừng phạt tất cả.
Đó là cách làm kinh tởm nhất.
Quyền lực của Lưu Triệt cũng không kém vị ở phương Tây đó, có khi còn hơn, dù sao thượng đế là sản vật tín ngưỡng, Lưu Triệt nắm quyền thực ở nhân gian, hắn có thể gây ra tai hại còn hơn cả một trận đại hồng thủy.
Cảnh tượng sinh hoạt thường nhật ở Vân gia là đẹp nhất, bởi vì Đại Hán không thể so được.
Ở nơi này không lo cái đói, không sợ cái lạnh, trẻ con mập mạp, thiếu niên cường tráng, người trưởng thành dục hỏa thiêu đốt, lương thực đầy kho, ai nấy ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, kể cả vất vả làm việc cũng tươi tỉnh nhiệt tình.
Đó là nguyên nhân người ta bất tri bất giác thích Vân gia, mà bản thân không hiểu nguyên do.
Lưu Triệt mà tới Vân gia thì thế nào cũng cho rằng sự thống trị của mình đã đạt tới trình độ Tam Hoàng Ngũ Đế.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, một số thương binh đã có thể rời Vân gia, cũng ngày hôm đó Vũ Lâm quân đầu tiên tên Lôi Ninh trút hơi thở cuối cùng, hắn là người trẻ nhất trong số mười lăm người hôn mê, năm nay mới mười lăm tuổi.
Những người khác đều đã tỉnh, song sức khỏe vẫn rất tệ, sống được hay không vẫn chưa ai dám nói.
Trương Liên nhìn mấy quân tốt đưa thi thể Lôi Ninh đi xa, đẩy xe lăn bảo với Chu Hồng:” Ta cũng chẳng khá hơn là bao.”
Chu Hồng an ủi:” Ngươi còn may chán, còn sống tức là sau này có phúc lớn, nghe nói ngươi sắp được phong thưởng rồi, ngũ đại phu chín cấp, thực ấp trăm hộ.”
Bình thường chắc chắn nhảy cẫng vì mừng rồi, giờ Trương Liên thở dài nhìn hai chân:” Còn ngươi?”
“ Tòng quân, Vũ Lâm quân giáo úy.” Chu Hồng đáp đơn giản:
“ Còn đám Đỗ Dự?”
“ Toàn bộ vào Vũ Lâm quân, khảo công ty chuyển hộ tịch bọn họ ra khỏi nhà, nói cách khác (thôi ân lệnh) không thi hành với chúng ta nữa, trong nhà có thể yên tâm rồi.”
Thôi Ân Lệnh vốn là biện pháp Lưu Triệt dùng đối phó các chư hầu, sau dùng với tất cả huân quý, đem luật đất phong tước vị chỉ có thể truyền cho trưởng tử chuyển thành có thể truyền cho con thứ. Một đại gia tộc chỉ cần tải sản, đất phong tới mức nào chăng nữa, một khi phân cho con cháu trong nhà, chỉ hai đời là gia tộc đó tiêu tan.
“ Vậy Vân Lang thì sao, y giết mười sáu Hung Nô, nghe đâu còn là người đầu tiên báo tin cho A Kiều quý nhân.”
“ Ừ, tiến tước thiếu thượng tạo, nói cách khác bệ hạ chuẩn bị cho y một xuất thân đường hoàng.”
Chu Hồng hâm mộ:” Y từ khởi đầu đã cao thế rồi, bước này coi như thực sự tiến lên đường mênh thênh thang, sau này chúng ta khối người phải ngước mắt nhìn.”