Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 206 - Q1 - Chương 206: Đội Quân Rách Rưới.

Q1 - Chương 206: Đội quân rách rưới. Q1 - Chương 206: Đội quân rách rưới.

Vân Lang lập công lớn tất nhiên thăng tiến, giờ lên chức thiếu thượng tạo, sáng hôm nay thừa tướng phủ chuyên môn phái một vị yết giá, hai lương nhân, tuyên đọc ý chỉ, thế là y thành thiếu thượng tạo.

Ban thường còn có gấm lụa năm mươi thếp, hoàng kim mười cân, bạch kim năm mươi cân, tiền mười vạn, xe một cỗ, triều phục hai bộ, giày hai đôi.

Nay những thứ này được bày ở chỗ bắt mắt nhất của Vân gia trang tử, theo luật lệnh Đại Hán, Vân Lang có thể bày ở đại sảnh mười ngày để tất cả khách khứ đều biết hoàng ân lồng lộng.

Thưởng quân công quả nhiên rất lớn, chẳng trách mà cả Tào Tương vừa có cơ hội khỏi bệnh là tính chuyện lập quân công.

Tiếc là đồ bày ra rồi mà chẳng có ai tới chúc mừng, thái độ của A Kiều với mấy thứ này là cười nhạt xem thường, đám Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm vẫn miệt mài bôn ba trên hoang nguyên, săn lùng người Hung Nô.

Tào Tương chẳng biết chạy đâu rồi.

Nhưng Sửu Dung, Trử Lang đều từ Dương Lăng ấp trở về, tham gia tiệc toàn gia, người trong nhà đông quá, lại thêm thương bệnh chưa đi. Cho nên Vân Lang không làm lớn, chỉ sai trù nương giết hai con lợn, năm con dê, làm bữa tối thịnh soạn, cho như là đã chúc mừng.

Trong lần phong thưởng này làm người Trường An thất kinh là hai huynh đệ Mạnh gia được danh xưng bác sĩ, mặc dù là nông bác sĩ, nhưng đây không chỉ là danh xưng, còn là loại quan chức thanh quý nhất Đại Hán.

Mạnh Độ cao hứng tới quên hết cả, đem toàn bộ thứ đáng tiền trong nhà tới Vân gia cảm tạ, chẳng biết khi bình tĩnh lại ông ta có hối hận không, dù hối hận Vân Lang cũng chẳng trả.

Mùa đông Vân gia khói bếp lượn lờ từ sáng tới tối không dứt, chủ yếu là vì người tới nhà ăn cơm nhiều quá, lại chẳng có thời gian chuẩn xác, tùy lúc tùy nơi làm cơm cho khách đã thành bình thường ở Vân gia.

Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cuối cùng cũng trở về, ở hoang dã lâu ngày, lôi thôi không ra người.

Thần sắc của cả hai đều không tốt, nói với Vân gia một câu rồi tới ao nước nóng, ngâm mình ở đó nửa ngày.

Công Tôn Ngao phong Hợp Kỵ hầu, Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm bị hoàng đế trách mắng, còn tách quân của họ khỏi Vũ Lâm quân, thành đội quân nhỏ tám trăm người. Vân Lang vừa được phong thưởng đã bị biếm liền hai cấp, trở về nguyên hình tư mã cho Kỵ đô úy.

Vân Lang không cách nào từ chối, Lưu Triệt không cho y bất kỳ khả năng nào để từ chối, ấn tín đã khắc, nếu y không biết điều, Lưu Triệt không có hứng thú chơi trò ba lần từ chối với y.

Quân chức bị giáng mà mọi người lại tới chúc mừng.

Kỳ thực dễ hiểu.

Nếu như quan chức trước kia của Vân Lang chỉ mang tính chất khích lệ của hoàng đế thì lần này là an bài của quốc gia.

Trước kia, khả năng không có bổng lộc, hoặc có thể có tùy hứng. Bây giờ, thư bổ nhiệm vừa xuống là có ngay một năm bổng lộc cấp trước.

Trước kia Vũ Lâm quân nhìn thấy Vân Lang chỉ đơn giản chắp tay một cái cho có rồi ai làm việc nấy. Bây giờ khác rồi, Vân Lang không gật đầu cho đi, thì quân tốt phải đứng im không thể đổi tư thế.

Nhưng mà đa phần quan tốt đều quá gầy, quá trẻ, hoặc là thương binh.

Công Tôn Ngao rất quá đáng, ông đẩy hết những thương binh cho ba người Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm và Vân Lang.

Chiến mã cho con gày nhất, binh khí sứt mẻ, cường nỏ không được bộ nào dù là trang bị tư nhân của tướng sĩ bị giữ, bản mặt mãng phu ngu xuẩn lộ ra rõ ràng.

Hoắc Khứ Bệnh tới trung quân phủ tố cáo nhưng không được để ý.

Vệ Thanh xưa nay không quản loại chuyện này, ông ta cho rằng một tướng quân không có năng lực sáng tạo hoàn cảnh tác chiến thuận lợi , vậy không phải là tướng quân hợp cách.

Chẳng có quân doanh, chẳng có trang bị, chỉ có tám trăm người, hai trăm chiến mã và trường đao, mâu mác với nửa tháng lương thảo.

Như vậy không được.

Quân đội là hố đen không đáy, tuyệt đối không đơn giản là hao tốn tiền lương.

Chuyện phải xử lý dần từng bước.

Cả đám đi tới Thượng Lâm thự, may mà được cho biết, bọn họ nhìn trúng mảnh đất nào sẽ phân chia cho làm quân doanh.

Thế là an ủi phần nào.

Quân lệnh này quá đột nhiên, không ai ngờ hoàng đế lại chia Vũ Lâm quân vừa huấn luyện thành làm hai quân, loại phân phối này rất bất hợp lý, nhưng muốn đòi sự công bằng thì phải có thực lực đối ứng.

Bới thế ba người Vân Lang không nói gì, chỉ không ngừng khiếu nại với trung quân phủ, một không được thì hai ba. Quân của triều đình, phải do triều định tiếp tế vật tư, nếu không la lên là chuyện không bình thường, người ta cho ngươi có bụng dạ khó lường.

Trước tiên là giải quyết vấn đề nơi ở, Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm chỉ thương cảm một đêm, sau đó dẫn bộ hạ xây dựng quân doanh ở dưới chân Ly Sơn cách Vân gia không quá xa.

Đang mùa đông giá rét, đợi xây nhà không kịp rồi, vậy là kiểu lều tam giác phong cách thổ dân Châu Mỹ lại dựng chi chít ở dưới Ly Sơn, nếu cắm thêm vài cột gỗ, trang trí lông chim, đố ai nhận ra được.

Vân Lang tất nhiên không thể lười biếng, thực ra công tác xây dựng doanh trại đều do y chỉ huy. Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm tới trung quân phủ, tới Bắc đại doanh ăn xin, hi vọng có đủ chiến mã vũ khí và lương thảo.

Trung quân phủ còn dễ, quyền uy của Mạnh Độ ở đó rất lớn, phàm là có thể cấp cái gì thì cho bọn họ hết.

Bắc đại doanh tuy ghét Công Tôn Ngao, song lại có thiện cảm với Hoắc Khứ Bệnh, một vì hắn là cháu Vệ Thanh, coi như người mình, hai là khi Hung Nô lẻn vào Thượng Lâm Uyển, nhờ Hoắc Khứ Bệnh chỉ huy quân tốt Bắc đại doanh vất vả bôn ba mà họ có cơ hội lập công chuộc tội.

Cho nên khi trở về, sau lưng họ không chỉ có lương thảo, còn có nhiều khải giáp và vũ khí, cùng với đàn lửa lớn …

Đồ trong Trung quân phủ xưa nay có ra gì, kho bọn họ toàn là yên ngựa nát, đao rỉ, cung gãy, giáp thủng, những thứ phế thải mà các quân không nhận, nhưng bọn họ vẫn tha hết về, chuẩn bị dùng phòng thiết tượng của Vân gia rèn lại, dù sao tốt hơn là dùng quặng sắt rèn.

“ Hai trăm chiến mã, đó là cực hạn của Bắc đại doanh, thêm nữa sẽ bị giám quân chất vấn, còn lại ba trăm con lừa lớn …” Hoắc Khứ Bệnh mơ ước chỉ huy kỵ binh, giờ kỵ binh của hắn phải cưỡi lừa, khỏi nói cũng biết đau khổ cỡ nào:

Lý Cảm cầm thanh đao rỉ không còn ra bộ dạng gì:” Còn không biết phải rèn vũ khí tới bao giờ mới đủ dùng, thôi ta và các huynh đệ chuyển sang làm thiết tượng hết cho rồi, giờ còn cần sừng trâu, gân trâu, sáp ong, mũi tên ... Làm hết mấy thứ này còn thời gian huấn luyện chỉnh quân nữa thôi?”

“ Cứ làm đi, bệ hạ đã đẩy chúng chỗ khó thì đừng trách chúng ta làm chuyện quá đáng, không có vật tư, không có tiền thì phải cho chúng ta tự do.” Hoắc Khứ Bệnh nghiên răng quay sang Vân Lang:” Ngươi nghĩ sao?”

“ Còn nghĩ quái gì được nữa, người ta chỉ muốn một đội quân cường hãn, còn thứ khác trong mặt người ta chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới ...” Vân Lang chỉ qua vài lần tiếp xúc với Trường Bình và A Kiểu là đủ hiểu sống dưới thời đại hoàng quyền này thì tới trong không khí cũng không có tự do, bởi thế y chẳng buồn bực gì cho hại người, trên có chính sách thì dưới có đối sách, thế thôi. Chẳng qua hai huynh đệ ấm ức như thế thì y cũng phối hợp giọng điệu nghe hậm hực một chút:

“ Thương binh về doanh còn xuất chiến được bao nhiêu?”

“ Tám mươi ba người, vẫn phải tĩnh dưỡng nửa tháng, trong đó hai người phế hẳn rồi, ăn cơm cũng thành vấn đề, bốn người mất ngón cái không cầm được đao, không kéo được cung, mười sáu người không mất chân thì cụt tay ... À, còn một người bị gãy xương ngực, sau này không làm việc nặng được.”

Lý Cảm đấm bàn rống lớn:” Còn chưa huấn luyện đã mất thêm hai mươi ba người rồi , những hai đội mười lăm người.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Ai bảo người ta khen chúng ta là thiếu niên anh kiệt, nên chúng ta có đãi ngộ của thiếu niên anh kiệt, nếu cái gì cũng đầy đủ thì ai chẳng đánh trận được. Công Tôn Ngao nói rồi, cho chúng ta bằng đó người là nể mặt bệ hạ và cữu cữu ta rồi, nếu không ông ta đã chẳng cho một ai, bắt chúng ta tự chiêu mộ dã nhân mà dùng.”

“ Đồ tiểu nhân đắc ý.” Lý Cảm chửi om xòm:

Vân Lang ngả lưng ra phía sau, tay cầm quạt lông đặt lên ngực:” Công Tôn Ngao dám trắng trợn. như thế là vì dám chắc trọng thần trong triều sẽ chẳng ai tin tưởng ủng hộ đám thiếu niên chúng ta.”

Lý Cảm vẫn cứ vung tay chửi bới:” Biết thế lần trước ta chẳng thèm khuyên giải A Tương, để hắn trị cho thứ tráo trở đó một trận.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, vỗ ngựa lấy tinh thần:”Thôi, không than vãn nữa, bắt đầu làm việc đi, gia gia không tin không luyện ra một đội quân hợp cách.”

Bình Luận (0)
Comment