Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 207 - Q1 - Chương 207: Ác Quan Muốn Tốt Cho Vân Gia.

Q1 - Chương 207: Ác quan muốn tốt cho Vân gia. Q1 - Chương 207: Ác quan muốn tốt cho Vân gia.

Quân đội Đại Hán dù ngàn thứ không tốt, nhưng tuân thủ tướng lệnh thì vô cùng nghiêm ngặt, đám thiếu niên của Vũ Lâm quân được phân phối tới Kỵ đô úy cho dù lòng nguội lạnh, nhưng ở phương diện chấp hành quân lệnh thì người khó tính như Vân Lang cũng không thể soi mói được.

Người Hung Nô đột phá Nhạn Môn Quan, đột phá Thượng Quận, hành quân trên quốc thổ hơn 600 dặm mà không ai biết, đây là sự sỉ nhục khó rửa sạch.

Thế nào cũng có người phải chịu trách nhiệm, có cái đầu phải rụng xuống, như Nhạn Môn giáo úy Trần Thích, Thượng Quận quận thủ Ngô Chương ...

Chỉ là càng như thế Công Tôn Ngao càng đắc ý, chạy tới quân doanh của ba người nhìn quân tốt ăn mặc rách rưới co ro xây dựng nơi ở, cười ha hả rồi nghênh ngang bỏ đi.

Hoàn toàn không nhìn ra vị tướng quân lo lắng cho quân tốt thời gian trước, thấy bọn họ cực khổ thì có vẻ phấn chấn lắm.

Ngày hôm đó Trương Thang tới Vân gia, nửa đường gặp đội ngựa của Công Tôn Ngao còn bị quát tránh đường, nhìn thấy cái bản mặt dương dương tự đắc đó không làm Trương Thang giận mà chỉ có khinh bỉ cùng chế giễu.

Ông ta tới đưa cho Vân gia mười sáu thiết tượng, tám mộc tượng, sáu chuyên ngõa (gạch ngói) công tượng, với ba thị tịch thương cổ.

Công tượng thì không nói, nhưng Vân Lang không hiểu thị tịch thương cổ là gì, liền thỉnh giáo Trương Thang.

Trương Thang nhìn bầu trời ảm đạm, vỗ vai Vân Lang:” Không cần hỏi, hỏi chỉ bi thương thôi.”

“ Vì sao ạ?”

“ Phạm quan, chuế tế, đào phạm, thương cổ, thị tịch, có phụ mẫu thị tịch, tổ phụ mẫu là thị tịch, bảy loại người này gọi là thất khoa trích. Phàm khi có chiến sự, biên quân ứng tiếp không nổi, triều đình sẽ trưng dụng thất khoa trích để xuất chinh. Vân gia ngươi ngày càng phát triển, nông sản đổi hàng không thể thỏa mãn, phải ra chợ mua bán. Đã vào chợ phải do những tịch giả này hỗ trợ ngươi mua bán, ngươi là quan viên triều đình, tước vị thiếu thượng tạo cao quý vô ngần, không thể dính mùi tanh của đồng.”

“ Vân thị mới đầu mua ban còn có thể gọi là nông hộ trao đổi, nhưng các ngươi bán đồ thu tiền, kiếm được hơn cả thương cổ làm ăn cả năm, vẫn gọi nông hộ trao đổi là bưng tai trộm chuông thôi, triều đình không cho, quốc pháp không cho, bách tính cũng không cho. Đương nhiên, nếu ngươi muốn nhập thị tịch, ta tất nhiên không nói gì, thế nào có nhận không?”

Vân Lang khịt mũi nhìn ba tên thị tịch giả cười nịnh bợ đến chướng mắt, ba tên này quả là hình tượng tồi tệ nhất mà người ta hay nghĩ về thương cổ, gian xảo, hèn mọn, chỉ biết thở dài:” Còn cách nào đâu.”

“ Chớ tiếc họ kiếm nhiều, ngươi có biết bọn họ phải trả cái giá thế nào không? Người cầm đầu là Xa Ngũ, nhà hắn có sáu người, giờ còn lại hai, toàn bộ chết ở chiến trường.”

Vân Lang tất nhiên không muốn chuyển sang thị tịch:” Vậy hạ quan có ước thúc được họ không?”

“ Sao lại không, nếu không có, huân quý bị những kẻ này bóc lột à? Nếu chúng không được việc, báo lên quan phủ rồi giết là được, xưa nay chưa có quan phủ nào tha cho thị tịch giả phản bội gia chủ, dù gia chủ đó bần cùng.”

Vân Lang yên tâm rồi, quan phủ đa phần là huân quý, xử trí những kẻ phản bội gia chủ, chính là răn đe thị tịch nhà mình, tất nhiên sao có thể nương nhẹ.

Trương Thang nói thêm:” Mười bốn hộ vệ gặp nạn bỏ chạy của ngươi đã bị xử trí, trong vòng ba đời không được vào chính quân, mỗi năm gia nhập nô quân không ít hơn bảy tháng, người nhà mười bốn kẻ này đã vị hèn nhát và thiển cận trả giá đáng sợ.”

Mỗi khi quân đội xuất chinh, nô quân luôn đi đầu, tác chiến, công thành, thường dùng vũ khí đơn giản nhất xông lên, dùng tử chiến tiêu hao sinh lực địch, nói cách khác không khác gì quân cảm tử.

Vân Lang chép miệng:” Nếu bọn họ vẻn vẹn trốn đi thì hạ quan cũng không muốn truy cứu.”

Trương Thang hừ một tiếng:” Không cần thương hại bọn chúng, nếu ngươi không có quân công, không được phong tước, ai truy cứu chúng làm gì? Luật pháp chỉ bảo hộ huân quý thực sự, còn hào tộc, triều đình không ngừng áp chế.”

Đại Hán về lý thuyết là quốc gia đại thống nhất, thực tế quyền lực trung ương chỉ thâm nhập tới quân huyện chứ không thể tới từng người.

Càng không nói tới Lĩnh Nam bất thuần, các phong quốc tuân lệnh bề ngoài, hoàng đế liên tục dùng binh với Hung Nô cũng là để biểu thị vũ lực cường đại của mình.

Làm như thế rất nguy hiểm, một khi quân đội không thể chiến thắng, chính quyền của hoàng đế cũng tan rã, vì thế hoàng đế không cho phép thất bại, đối xử với tướng lĩnh thất bại vô cùng hà khắc.

Trương Thang hoàn thành công vụ đáng lý không cần ông ta tự chấp hành, cũng không rời Vân gia ngay, mà bảo Vân Lang chuẩn bị cho một gian phòng, cả ngày ru rú trong đó, chẳng biết làm gì.

Vân Lang chẳng buồn nghe ngóng tin tức, nhưng tin tức như mọc chân chạy tới.

Qua một trận tuyết lớn đã có sáu mươi tư người rơi đầu, gồm cả quan văn, võ tướng, Tú Y sứ giả, mệnh lệnh của hoàng đế tàn khốc như gió phương bắc, chẳng có chút khoan dung nào, chỉ có hình phạt tàn khốc.

Nhạn Môn giáo úy Trần Thích bị xử tử xong, không hiểu sao Công Tôn Ngao được thay thế. Nghe nói sau khi mệnh lệnh này hạ xuống, Công Tôn Ngao quỳ ngoài Kiến Chương cung, nước mắt đầm đìa, cảm tạ hoàng đế cho mình cơ hội.

Vân Lang nghe tin này, thấy Công Tôn Ngao gặp họa rồi.

Nhạn Môn quan bị công phá, lúc này nhất định tan hoang, bách tính cũng bị bắt đi, ông ta kiếm đâu ra người xây thành trì, công sự, thêm vào hơn một nghìn bốn trăm người Hung Nô bị chặt đầu, Tả Cốc Lễ vương nhất định nổi điên báo thù rửa hận, ông ta mang theo một nghìn hai trăm Vũ Lâm quân tới Nhạn Môn quan, sinh tử khó lường.

….

Ao nước nóng này là một không gian hoàn toàn khép kín, bốn xung quanh đêu được ngăn cách bởi những tấm vãn gỗ, chỉ có cửa sổ được mở để tiện cho hơi nước nóng hầm hầm của suối nước nóng phát tán nhiệt lượng của mình.

Làn hơi nước trắng mỏng manh không ngừng được bốc lên từ dòng nước nóng, toàn bộ bị biến mất trong những trận gió lạnh không ngừng thổi qua ở bên ngoài.

Mặt trời bay lên, con đường rực sáng

Sông tuôn ra biển, biến thành đại dương

Rồng ẩn thoát vực, móng vuốt bay múa

Hổ con gầm vang, bách thú kinh hoàng

Lưu Triệt nằm trong ao nước nóng, khép mắt nghe A Kiều ngâm bài văn cáo Vân Lang viết để khích lệ tướng sĩ Kỵ đô úy.

Nghe hết rồi Lưu Triệt mở mắt nhìn A Kiều xiêm y hở hang, đồi ngực đội mảnh vải mỏng manh thật cao, hiện rõ hai hạt đậu gồ lên, gò đồi mềm mại, phần phía dưới bó chặt lên mông cong cong, với đường nét tuyệt đẹp, vùng giữa hai cặp đù thon thả hơi hơi gò lên, làm lụa căng chặt lọt vào chiếc khe mờ, cặp mông tròn trịa lộ hết ra bên ngoài.

Hắn đã nhìn A Kiều trong trang phục tân nương đỏ rực quyến rũ, nhìn nàng mặc cung trang lộng lẫy kiêu sa, càng nhìn nàng trần truồng cuồng nhiệt trên giường, nhưng giờ mới biết A Kiều cao ngạo ở trong trạng thái nửa khỏa thân càng làm cho nam nhân phải điên đảo.

“ Mấy câu này không nên do nàng đọc, mà do thiết hán Quan Tây đọc mới có vận vị.”

A Kiều bày ra tư thế làm nam nhân máu sôi sục, lườm Lưu Triệt:” Trường Môn cung có thiết hán Quan Tây đấy, có muốn gọi vào không?”

Lưu Triệt chép miệng quát bảo Đại Trường Thu:” Đi, đuổi toàn bộ thiết hán Quan Tây ở Trường Môn cung tới Bắc đại doanh, cho tới Thượng Quận thủ biên.”

Đại Trường Thu cúi đầu:” Bẩm bệ hạ, Trường Môn cung chỉ có một người như thế tên Tang Diệp Tử, làm bào trù, nếu bệ hạ muốn hắn đi Thượng Quận, tốt nhất để hắn tiếp tục làm cơm cho tướng sĩ, kẻ này làm thịt dê rất con.”

Lưu Triệt bật cười:” Bào trù à? Vậy thì thôi, hẳn là hắn không có cơ hội vào, tha cho hắn một mạng.”

A Kiều cười nhũn cả người.

Lưu Triệt hừ một tiếng, đưa tay kéo nàng xuống ao, ôm vào lòng:” Nơi này của nàng thư thái hơn cả hoàng cung, ấm áp, lại còn không có mùi than.”

A Kiều ngoan ngoãn nép vào lòng Lưu Triệt thủ thỉ:” Nước nóng lắm, chúng ta lên giường đi.”

Lưu Triệt cảm thấy nước miếng ứa ra, dục hỏa trong lòng càng thiêu đốt dữ dội, ánh mắt nóng bỏng ngập tuần tiễu khắp cơ thể mỹ diệu, nghiến răng vỗ đét mông nàng:” Trước kia đều là ta cầu nàng, giờ tới nàng cầu ta rôi, không dễ vậy đâu, vừa rồi nàng nói trồng được rau xanh vào mùa đông, ta muốn đi xem.”

“ Đại Trường Thu.” Giọng A Kiều ở dưới ao vang lên chói tai:” Nhổ hết rau đi cho ta.”

Lưu Triệt phát ra tràng cười rung trời, đè lên người A Kiều:” Rau xanh cứ để mọc ngoài ruộng đi, chúng ta không cần lên giường nữa ...

Đại Trường Thu biết ý lùi khỏi gian phòng có ao nước nóng, đóng cửa đứng cúi đầu như ngủ vậy.”

Bình Luận (0)
Comment