Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 208 - Q1 - Chương 208: Hoắc Khứ Bệnh Làm Gian Nịnh.

Q1 - Chương 208: Hoắc Khứ Bệnh làm gian nịnh. Q1 - Chương 208: Hoắc Khứ Bệnh làm gian nịnh.

Lương thực Vân gia chẳng mấy chốc có một bộ phận lớn biến thành tiền đồng, Trương Thang, Hoắc Khứ Bệnh đều mua lương thực từ Vân gia, điều này khiến Vân Lang có thói quen tích trữ lương thực không vui.

“ Đang yên lành, mặt nhăn như bị rồi, ngươi tích trữ lương thực nhiều thế để làm gì?” Trương Thang thấy Vân Lang khi ăn cơm mà mặt nặng mày nhẹ, hỏi:

Vân Lang đáp cộc lốc, y dửng dưng nhiều thứ chứ ở mặt này có chút cố chấp:” Ăn.”

“ Nhà ngươi dù tính thêm số công tượng mới tới thì cũng chưa tới năm trăm, ngươi tích trữ lương thực đủ một nghìn người ăn cả năm.”

“ Hạ quan phải tích trữ đủ ăn ba năm mới yên tâm.”

“ Ngươi không sợ người ta nói mình tích trữ quân lương à?” Trương Thang chỉ biết lắc đầu, Vân Lang lúc thì tinh minh gian xảo, lúc thì ương bướng vô lý như trẻ con:

“ Quân lương? Nhà hạ quan không có cả hộ vệ thì tích trữ quân lương cho ai?” Giọng Vân Lang cao lên mấy phần:

“ Hừ, ngươi tới trung úy phủ sẽ không nói ra nổi câu đó đâu.”

“ Ngài sắp thăng lên trung úy phủ mà, hạ quan sợ gì.”

Trương Thang thở dài:” Ngươi làm quan mà không biết quan chức trong triều, trung úy phủ có đình úy, vệ úy, và trung úy. Trung úy cù sát thiên hạ, vệ úy phụ trách cấm vệ cung môn và trị an Trường An, đình úy là một trong cứu khanh, lần này ta thăng lên làm vệ úy.”

“ A, nói vậy thì sau này hạ quan chỉ có thể nghênh ngang ở Trường An, còn ngoài Trường An thì không được.” Vân Lang hiểu ra:

Trương Thang cười:” Sao vậy, ngươi sợ Vương Ôn Thư à?”

Vân Lang ngạc nhiên:” Người thay thế chức vụ của ngài là Vương Ôn Thư sao?”

“ Có gì không ổn à?”

Vân Lang tất nhiên là có ý kiến, nhưng y không dại mà nói, Lưu Triệt thích dùng quan lại tàn nhẫn để duy trì thống trị của mình, y còn nói cái rắm.

Đồng thời Vân Lang thấy cần nhìn nhận lại vấn đề, ví như Trương Thang, ông ta là ác khuyển của hoàng đế, tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng ông ta cũng thanh liêm, thực sự khiến bách quan nghe tên khiếp vía, không dám tham ô.

Tới Vân gia cũng chỉ ăn không một bữa cơm, nhưng lại mang tới nhiều lợi ích, người ta dùng thực tế chứng minh mình là viên quan tốt.

Còn Vương Ôn Thư, sử sách ghi chép về kẻ này rất tệ, lần trước gặp hắn giết người ở Lại thị, nhưng chẳng thể hận nổi, ít nhất khi chém đầu Lại thị thì hắn đang giúp chất lương thực lên xe cho y.

Toàn là người tốt, không tiện nói xấu.

Hoắc Khứ Bệnh trở về toàn thân bùn đất, Lý Cảm cũng không đỡ hơn, hai tên sán tới bên lò sưởi, hai tay run như lên cơn động kinh.

“ Chỉ hai ngươi là thế này hay ai cũng thế?” Vân Lang hỏi:

Lý Cảm môi tím tái run lấy bẩy nói:” Ai cũng thế, có một tên ngốc đào hố, đào sụt luôn cả ao trên núi, nước lạnh đổ xuống, bọn ta phải đi bịt lỗ hổng thành ra thế này.”

“ Những người khác thì sao, mùa đông ngâm nước không phải đùa đâu.”

“ Toàn bộ đang tắm trong kênh nhà ngươi, quần áo giao phó phụ giặt giũ.” Đây là lý do Hoắc Khứ Bệnh chọn đặt quân doanh gần Vân gia, nếu không đội quân ăn mày của hắn khó tồn tại được:

Mùa đông ở Quan Trung lạnh còn ẩm thấp, có đủ hơi nước trợ uy, không khí lạnh càng hoành hành, những người hoạt động thời gian dài ở ngoài đều biết quý trọng hơi ấm.

Vân Lang phải ở trong phòng kín, mặc áo lông mới đủ chống cái lạnh, còn người nơi này thì chỉ một chút hơi ấm truyền ra từ sàn đá cũng có thể giúp họ vượt qua mùa đông dài.

Cái nhà mới xây của A Kiều thì khác, nàng đào rỗng toàn bộ nền nhà, vì thế cơ bản là xây nhà trên một cái ao nước nóng, chẳng cần đốt than trong phòng.

Lưu Triệt nằm trên sàn nhà trải thảm lông cừu, A Kiều cuộn mình bên cạnh như mèo con, cả hai đều chẳng hứng trí nói chuyện, vừa rồi trong ao nước tiêu hao thể lực quá nhiều.

Một cung nữ áo sa đi tới, quỳ bên cạnh Lưu Triệt, ôm một chân hắn vào lòng, đôi bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng xoa bóp.

Cung nữ khác cũng lặng lẽ tới gần A Kiều, vừa chạm vào chân nàng liền bị đá sang bên, cung nữ đó không dám kêu, A Kiều thò chân đá nốt cung nữ còn lại.

Lưu Triệt bất mãn làu bàu một tiếng song không có biểu thị gì, hai cung nữ bị ánh mắt dữ dội của A Kiều ép lui khỏi phòng.

A Kiều đặt cái gối sau gáy Lưu Triệt, ngồi dậy bóp chân cho y.

Lưu Triệt nhăn nhó:” Á, nếu nàng sớm làm thế này, dù không biết bóp chân, làm người ta đau thì cũng chịu, ai đụng chạm vào nàng chứ?”

“ Bệ hạ nghĩ A Kiều này thèm cái ngôi vị hoàng hậu đó chắc, còn không phải vì bệ hạ, người thứ không phải hoàng đế xem, ta dám cầm dao chém đấy, có tin không, hôm nay thích người này, mai lại thích người khác, hừ.”

Lưu Triệt thở dài:” Nàng chẳng thay đổi gì cả.”

A Kiều cười khúc khích:” Đổi cái gì mà đổi, thiếp kệ bệ hạ ở trong cung thế nào, tới Trường Môn cung, bệ hạ là của mình thiếp. So với ở trong cung đối diện với đám nữ nhân kia, chẳng bằng ở lại Trường Môn cung, ít nhất còn có cái trông mong.”

Nói tới đó nằm dựa vào ngực hắn nhắm mắt lại:” Thiếp thường nghĩ, nếu bệ hạ không ở Kiến Chương cung, mà dẫn thiên quân vạn mã tác chiến với Hung Nô, thiếp giống nữ nhân đợi trượng phu ...”

Lưu Triệt thấy nước mắt A Kiều chảy nước mắt, đưa tay ôm nàng vào lòng, A Kiều trong ( Trường Môn phú) chính là thế này, đó là A Kiều chân thật.

Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm đi qua đi lại như kiến bò chảo nóng ở đầu con đường nhỏ dẫn tới Trường Môn cung, rất hi vọng hoàng đế nghe thấy bài thơ do Vân Lang làm sẽ chấn động, kết quả là như đá ném vào đáy biển, chẳng có tí phản ứng nào.

Nghe hoàng môn mà bọn họ mua chuộc kể, A Kiều đọc rồi, hoàng đế cũng nghe rồi ... Hết.

Hoắc Khứ Bệnh nghiển răng hỏi hoàng môn:” Có phải là nương nương đọc cho bệ hạ nghe trong suối nước nóng?”

Hoàng môn đảo mắt xung quanh, gật đầu một cái rồi đi nhanh như sợ người khác phát hiện.

A Kiều làm ăn kiểu gì thế, kỳ thực dung mạo A Kiều chẳng có mấy đặc sắc, nhưng vóc dáng đó, chỉ tưởng tượng một chút đã phun máu mũi ...

Chỉ là A Kiều làm việc chẳng đáng tin chút nào.

Cả hai đều có chút bất cam có chút phẫn nộ.

Kỵ đô úy đang vật lộn trong bùn lầy, tám trăm người đến chỗ ở cũng không có, phải chen chúc trong mấy cái lều tạm bợ, vì muốn tìm hoàng đế xin chút phúc lợi cho họ phải đi con đường gian nịnh, vậy mà còn không thành ...

Lưu Triệt dậy rất sớm, đó là một trong số ít ưu điểm của hắn, mặc áo choàng đi tản bộ, nhìn rau xanh mọc dưới chân thì lấy làm lạ.

Đại Trường Thu luôn bám sát bên cạnh, thấy hoàng đế dừng chân thì vội giới thiệu:” Bệ hạ, đó là rau cải thảo, chịu lạnh tốt.”

Lưu Triệt nhỏ một cây rau lên xem:” Còn tốt hơn cả cây do Ôn thang giám trồng.”

Bên ngoài băng thiên tuyết địa, tuyết trắng bao phủ, tới cây lớn còn rụng hết lá, vậy mà ở dưới lán, rau xanh mươn mướt, nhất là rau chân vịt mọc cực tốt, là phủ kín mặt đất, rồi rau hẹ chỉ nhú ít lá trên mặt đất, trông rất đẹp.

Rau hẹ, rau cải thấy nhiều rồi, còn rau chân vịt và củ cải đường thì Lưu Triệt mới thấy lần đầu.

Đại Trường Thu là ai chứ, là người nhìn sắc mặt người khác kiếm cơm, vội nói:” Đó là thứ lấy ra từ hạt giống của Bác Vọng hầu, mới đầu còn nghĩ là cỏ dại, Vân Lang vì là vật ngự tứ nên không dám nhổ, kết quả không ngờ lá lớn lên lại ngọt ngon như vậy, thế mới biết hạt giống mà Bác Vọng hầu mang từ Tây Vực về, không có cái gì vô dụng. Còn thứ rau lá to này là củ cải đường, Vân Lang nói, lá có thể ăn, rễ có thể nấu đường, không thua kém mía do Lĩnh Nam hiến lên.”

“ Ồ, không kém mía à? Nhổ!” Lưu Triệt bất cần biết là củ cải đường đã ăn được chưa, hạ lệnh:

Bình Luận (0)
Comment