Đại Trường Thu vội vào ruộng rau, kiếm củ cải đường to nhất nhổ lên, là còn chưa trưởng thành, chẳng có gì đáng nói.
Lưu Triệt đợi rau được rửa sạch xé một mẩu lá nhai thử, lắc đầu:” Chẳng có vị gì cả.”
Còn về rễ cây được thái miếng thì hắn không ăn, trời mới biết thứ này có độc không.
“ Bệ hạ, thứ rau này Vân thị đã ăn nửa năm, dù người lớn hay trẻ nhỏ ăn xong đều bình an, hai đứa ngốc Mạnh gia thích ăn thứ rễ ngọt này nhất, ngày nào không ăn là quấy.”
Nghe tới hai đứa ngốc Mạnh gia, Lưu Triệt bất giác mỉm cười, chỉ ao nước đằng xa:” Bọn chúng không phải đang ở kia à?”
Đại Trường Thu nhìn vịt bơi lội đầy ao cùng hai huynh đệ ngốc ăn mặc như gấu:” Cũng chỉ có chúng mới ra vào Trường Môn cung thoải mái, nương nương thương chúng tàn tật nên không trách.”
“ A Kiều nên qua lại với người chất phác như thế mới tốt, còn Vân Lang, hừ, chẳng qua chỉ là loại gian hoạt cơ hội mà thôi.”
Đại Trường Thu không dám nói, trước khi gặp Vân Lang, nghe chuyện y làm, cũng nghĩ y là kẻ toan tính cơ hội, muốn dùng thủ đoạn thu hút quý nhân để leo lên. Nhưng đến khi gặp rồi mới nhận ra y là người đơn thuần thành thực, tiếp xúc lâu hơn thì cảm giác y mưu tính rất sâu, đôi lúc hành vi vô tư không khác gì thánh nhân, là một người rất phức tạp.
Hoàng đế chỉ dựa vào bề ngoài đánh giá Vân Lang thì quá phiến diện, song ông ta không rõ con người Vân Lang nên không thể nói gì.
Lưu Triệt không tầm thường, liếc nhìn Đại Trưởng Thu khó xử, nói thêm:” Bảo với Vân Lang, chỉ cần ra sức vì nước, trẫm không tính toán.”
Đại Trường Thu mừng rỡ, ca tụng hoàng đế anh minh, lòng thầm nhủ, lão phu giúp ngươi tới mức này, nếu dám đối xử với Hồng Tụ không tốt, lão phu dột da ngươi.
Mạnh Đại, Mạnh Nhị nhìn thấy Lưu Triệt rồi, nhưng không dám tới, vì Lưu Triệt mang tới hồi ức không tốt, hồi nhỏ bọn họ bị hắn đánh không ít, lặng lẽ lùa vịt đi, sắp ra khỏi tầm mắt Lưu Triệt, không ngờ nghe giọng nói lạnh lùng truyền tới:” Dám tới đây thả vịt, ta nhốt các ngươi vào lồng gà.”
Hai huynh đệ điếng người, rối rít cầm que lùa vịt kêu quang quác chạy vội đi.
“ Hai đứa các ngươi muốn ăn đòn rồi, thấy trẫm không tới thi lễ mà bỏ chạy, không còn chút quy củ nào cả.” Lưu Triệt xoa xoa tay chặn đường, lâu lắm rồi không đích thân đánh ai, nhìn hai thắng ngốc đó là lại ngứa ngáy:
“ Bắt nạt chúng thì có bản lĩnh gì, giỏi thì lên ngựa đại chiến với Hung Nô đi, thời gian trước Hung Nô tới đây, không thấy bệ hạ uy phong như thế.”
Giọng nói lanh lảnh của A Kiều làm Lưu Triệt như bị dội nước lạnh, chỉ nàng dám nói với hắn như vậy, hắn sớm không để ý nữa, thực ra A Kiều còn từng nói những lời quá đáng hơn nhiều, còn cãi:” Ai bảo ta muốn bắt nạt chúng chứ?”
“ Hừ, đến vạt áo cũng giắt vào đai, ống tay áo sắn lên, không muốn đánh người là gì?”
Mạnh Đại, Mạnh Nhị vội vàng chạy ra sau lưng A Kiều, hai nam nhân cao lớn run run nấp sau lưng một nữ nhân mảnh mai như hai con thỏ đáng thương.
A Kiều thương hại xoa đầu:” Yên tâm, các ngươi cứ thoải mái tới đây, không phải sợ một người chẳng mấy khi xuất hiện.”
Lưu Triệt tặc lưỡi:” Quả nhiên là thông minh hơn nhiều rồi, biết tìm người che chở chứ không chạy loạn khắp nơi nữa, hừ, nhưng trẫm đã muốn đánh người rồi, phải có lý do mới bỏ qua được.”
“ Áo dùng cái mới, người dùng người cũ, người năm xưa theo bệ hạ không thay đổi, chỉ bệ hạ làm hoàng đế quá lâu đã quên người xưa rồi, Mạnh Độ còn hai đứa ngốc này thôi, ngoài nuôi gà, vịt, nuôi lợn, nuôi được rất nhiều, cũng chính là nuôi con dân cho bệ hạ, đừng đánh chúng.” A Kiều ngọt nhạt nói tiếp:
Lưu Triệt nhớ lại ngọt bù chua cay thời làm tiềm đế, bỏ ống tay áo xuống, quát:” Còn không mau xéo ra đây, dẫn trẫm đi xem vịt các ngươi nuôi.”
Mạnh Đại, Mạnh Nhị rối rít chạy đi, thuần thục lùa hơn trăm con vịt lớn nhỏ tới, kêu quang quác huyên náo cả góc sân ...
Lưu Triệt thuận tay bắt một con vịt, cầm lên bóp thử kiểm tra gầy béo, ném cho Đại Trường Thu:” Tối nấu canh.”
Đại Trường Thu mừng lắm, hoàng đế lần này tới khác hẳn trước kia, trước kia tới đây chỉ ban thưởng, ở một lúc rồi đi như khách qua đường, lần này không thưởng tài vật gì, ngược lại thái độ như chủ nhân.
Đây là khởi đầu tốt.
Lưu Triệt cao cao tại thượng cho rằng mình nói một câu là đã thi ân cho Vân Lang rồi, Đại Trường Thu cho rằng mình vì y nói tốt vài câu thì y phải nhớ ơn, kỳ thực Vân Lang chẳng coi vào đâu.
Vì cùng lúc đó Vân Lang đang đứng trước một tòa hoàng cung khác, chỉ có một mình y, uy nghi như quân vương đang đứng trong cung điện của mình, nơi này gần như không có gì thay đổi, một con mãng sà sàn sạt trườn tới thẳng đống thịt đằng xa, đủ cho nó ăn thời gian dài.
Trong không khí vẫn đậm mùi khói lửa, sạn đạo dài dằng dặc trước kia đã biến mất, dây xích biến mất trong biển cát.
Một thi thể cháy đen nằm trên đường, nhìn dấu máu kéo dài kia thì biết hắn bò rất lâu.
Vân Lang quay đầu nhìn bóng người thấp thoáng hai bên đường, nói:” Ta sắp phải phong bế nơi này, đó là sự bảo hộ tốt nhất với mọi người, hai nghìn năm sau mọi người sẽ lại nhìn thấy ánh mặt trời, hi vọng mọi người đừng oán hận ta.”
“ Không ai trả lời, vậy coi như mọi người đồng ý rồi nhé, chuyện này cứ làm thế đi.”
Đợi chốc lát không có ai phản đối, Vân Lang cầm đuốc rời khỏi thành Hàm Dương.
Trước khi chui vào lỗ rắn, Vân Lang tháo sợi dây thừng buộc chùy xích của người sắt ra, lặp tức cái chùy đua đưa qua lại vù vù, người sắt cũng phát ra tiếng răng rắc.
Không chậm trễ một gây, Vân Lang chui vào lỗ rắn, bò hết tốc lực.
Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng một khi người sắt mang tính chất phòng vệ đó khởi động mà Vân Lang thì đã bỏ chốt động hạn chế mức độ dao động của chùy xích, nó sẽ càng thêm cuộng bạo.
Tường thành che mất tầm nhìn của Vân Lang, nhưng tiếng động long trời lở đất vẫn nối nhau truyền tới tai y.
Đồ trong phần mộ có gì quý đâu, giữ hai nghìn năm mới giá trị, một đống sắt rỉ đồng rỉ bây giờ lấy ra vừa tốn công lại còn mất mạng.
Rầm!
Một viên gay bay xa tới cả trượng, rơi ngay bên cạnh Vân Lang làm y giật nảy mình, chân càng tăng thêm tốc lực, cuối cùng tới nơi Thái Tể hay uống rượu, thuần thục lấy vò rượu vừa uống vừa thở hồng hộc.
Những vò rượu như thế còn rất nhiều, đó là Vân Lang chuẩn bị cho Thái Tể, hi vọng ông sẽ bất ngờ đi ra lấy uống, cho dù biến thành quái vật toàn thân nhiễm phóng xạ thì y cũng cao hứng ... Nhưng rượu nơi này chưa từng có ai đụng vào.
Y trì hoãn rất lâu mới quay lại, ôm niềm tin hoang đường, dù biết chuyện này vô vọng như Thái Tể đợi Tần Thủy Hoàng quay về.
Con người đúng là chuyên lặp đi lặp lại những chuyện ngu xuẩn.
Vân Lang lặng lẽ ngồi trên cái ghế dài uống rượu, nhìn cát vàng tràn ra từ lỗ rắn, đến khi bầu rượu đã hết thì cát vàng đã che lấp người sắt đổ trước cồng, cũng chôn vùi cả tường thành.
Đợi tới khi biển cát không còn động tĩnh gì cả, Vân Lang lau khóe mắt đeo ba lô lên, ném đồng tiền lên quầy:” Không cần trả lại.”
Khi Vân Lang lần nữa từ trong khe đá chui ra thì bầu trời lấp lánh ánh sao, một ngôi sao băng kéo cái đuôi dài bay từ phía tây sang phương bắc.
Đại Vương nằm bên cạnh Vân Lang, có chút u sầu.
Khi Lưu Triệt tới Trường Môn cung là lúc Ly Sơn an toàn nhất, chặn đứng khả năng có dã nhân hay kẻ nào đó ở trong phạm vi mười lăm dặm, ba nghìn hộ vệ đảm bảo an toàn tuyệt đối, vì thế Vân Lang có thể vào hoàng lăng mà không cần cố kỵ gì.
Lưu Triệt lại nghĩ Vân Lang đang ở bên kia lòng như lửa đốt đợi ân thưởng từ hắn.