“ Thiếu gia, buổi chiều có địa long chuyển mình.” Vân Lang về tới ngà thì thấy Lương Ông sốt ruột đi qua đi lại trước cổng vòm chờ đợi, vừa mới thấy y là vội vàng chạy tới, thì thầm đầy kịch tính:
“ Có gì lạ đâu?” Vân Lang không hiểu ông già này kích động cái gì:
“ Bệ hạ, bệ hạ ở Trường Môn cung, bệ hạ là thiên long, địa long lúc này ra bái kiến không biết là điềm gì?” Lương Ông nói với vẻ cung kính đầy hoang đường:
Vân Lang nghe mà chướng tai, nếu mà đem con rồng ở dưới kia cho Lương Ông xem, chắc là xỉu luôn mất:” Sao ông biết bệ hạ ở Trường Môn cung, đây là đại sự, đi nói lung tung không sợ bị giết người bịt miệng à?”
Lương Ông kinh hãi ôm chặt miệng.
“ Được rồi, dọa ngươi thôi, ai nói ra thế?”
“ Mạnh Đại, Mạnh Nhị!”
“ Bảo bọn chúng giữ mồm, đừng nói lung tung, nếu có địa long chuyển mình thì tối nay trong nhà ngủ phải chú ý, đừng ngủ quá sâu.” Vân Lang rất nhập vai nói như thật:
Lương Ông lĩnh mệnh đi rồi, Vân Lang tranh thủ tới tiền viên thăm đám thương binh đáng thương bị bỏ rơi, đã không còn mấy người nữa, bị Hoắc Khứ Bệnh nhận đi rồi, tên máu lạnh đó kiên trì suy nghĩ quân tốt phải ở quân doanh.
Khi Vân Lang tới thì đám quân tốt đang thì thầm to nhỏ, rì rầm như có cả một đàn ong, nhìn vẻ mặt kích động của họ thì không khó đoán, vì có con thiên long ở bên cạnh.
“ Tư mã, nếu có quý nhân tới, Vũ Lâm quân chúng ta nên cầm qua thủ vệ mới phải.” Một Vũ Lâm lang tương đối lão thành thi lễ xong nói nhỏ:
Vân Lang cười:” Vậy phải xem Hoắc giáo úy an bài ra sao thì chúng ta làm thế, thống nhất mới được, tránh bị đám cung vệ cho rằng chúng ta lòng dạ bất trắc, đánh nhau thì chúng ta không chiếm lý.”
Vũ Lâm lang gật đầu, thấy tư mã nói rất có lý, Vũ Lâm quân không nhận được chức trách bảo hộ, tùy tiện đi ra không hay.
Vân Lang lại nói:” Công Tôn Ngao đã đi Nhạn Môn Quan rồi, chuyện thủ vệ Trường Môn cung thế nào chẳng giao vào tay chúng ta, công văn xuống là chuyện sớm muộn thôi.”
Vừa dứt lời thì Hoắc Khứ Bệnh vén rèm lên trầm giọng quát:” Toàn bộ vũ trang, đêm nay, nhiệm vụ phòng vệ phía bắc là do chúng ta đảm nhiệm.”
Mọi người nghe vậy mừng lắm, nhìn tư mã một cái sùng bái, vội vàng đi mặc khôi giáp.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày nhìn Vân Lang một thân thường phục thoải mái, giọng có hơi gắt gỏng:” Lại đi đâu thế? Ngươi là quân tư mã, đừng có hơi chút là không tìm thấy đâu.”
Vân Lang lấy quạt lông ngỗng gài trên cổ ra, giữa mùa đông vẫn phe phẩy:” Chức tư mã này của ta là giả thôi, dù sao ta không lên chiến trường, ngươi mắt nhắm mắt mở là được, trước kia cũng thế mà, nghiêm túc thế làm gì?”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêm mặt:” Trước kia không nói, bây giờ khác rồi, ngươi có ấn tín có nửa mặt hổ phủ đã đưa vào Thái úy phủ, một khi nửa kia cấp cho ngươi là ngươi phải ra trận, làm sao nói là giả?”
Vân Lang không ung dung được nữa, mặt trắng bệch, nắm vai Hoắc Khứ Bệnh dù gì cũng hơn nửa năm làm quân nhân giả, biết hổ phù là cái gì:” Không phải nói ta chỉ giúp ngươi quản quân vụ hậu cần thôi à?”
“ Nếu ta chiến tử, ngươi là người kế nhiệm ta, đại quân giao ngươi nắm giữ, ngươi đi hỏi xem, phàm là quân tư mã, có ai là không có hổ phù dự bị.”
Thời gian qua Vân Lang lơ đễnh đâu có để ý cái gì, hôm nay vừa phong bế một phần hoàng lăng, còn nghĩ khai xuân trời ấm là một tiêu một kiếm ngạo giang hồ, không ngờ vướng vào chuyện này, hét lên:” Con bà nó ngươi chơi lão tử.”
Hoắc Khứ Bệnh giọng lạnh băng châm chích:” Ngươi mắt nhầm người rồi, đó là thông lệ trong quân, tư mã quản truy trọng doanh, quân pháp, không có hổ phủ ai nghe ngươi? Ngươi phạt nổi ai? Ngươi thấy đám quân tốt, dân phu, tội tù địa phương thấy ngươi ưa nhìn thì nghe ngươi à?”
Vân Lang nghiến răng ken két:” Làm sao để bỏ hổ phù?”
“ Có thể không lấy, theo quân luật, không hổ phù không cầm quân, ở trong quân, ngươi sẽ là tiểu tốt, sẽ bị đại tướng quân chém đầu thị chúng vì không đeo hổ phù.”
“ Có nói lý không vậy, ta bao giờ định lên trận tác chiến đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạo:” Ngươi tưởng ngươi có thể hưởng thụ vinh diệu thiếu thượng tạo miễn phí mà không làm gì?”
“ Ai nói lão tử không làm gì, lão tử giết mười sáu tên Hung Nô, lão tử báo động cho A Kiều, không có lão tử, hoàng đế còn mặt mũi tới đây diễu võ giương ...” Vân Lang nổi khùng, vung tay chửi:
Hoắc Khứ Bệnh bịt ngay mồm Vân Lang lại, vội xuống giọng giải thích:” Tổ tông ơi, ngài cái gì cũng dám nói, đây là chuyện của Thái úy phủ, nguyên tắc của họ rất đơn giản, gặp ai có khả năng giết địch là ra sức dùng, ngươi một hơi giết mười sáu tên, trong đó lại còn có một tên bách hộ, được đám Trương Liên vì báo ơn ngươi mà thổi phồng lên, nói ngươi đơn thương độc mã tung hoành giết địch, là thiếu niên anh dũng hiếm có trên đời. Ngươi nghĩ xem, nếu thế không trọng dụng ngươi, họ còn bị đàn hặc trên triều ngay.”
À, ra là do mấy thằng khốn kiếp báo ơn lão tử, Vân Lang bực tức mà không biết trút vào đâu, thoáng cái đã có đối sách:” Ta giả ngốc được không?”
“ Được, trước khi ngươi được phong quan chức, người ta sẽ nói, ngươi phẩm hạnh cao khiết, không muốn vào triều làm quan. Giờ ngươi đã nhận phong thưởng rồi, khoe ở đại sảnh rồi, còn bày tiệc mừng rồi, lại không muốn ra chiến đấu, ngươi nghĩ người ta sẽ coi ngươi ra sao? Đứng nói ngươi không giữ nổi trang tử, người Vân gia ngươi ra đường không dám ngẩng mặt nhìn ai.”
“ Con bà nó, sao trước kia lão tử không nhìn ra ngươi lại gian như vậy nhỉ?” Vân Lang như quả bóng xì hơi nhìn bản mặt khó ưa của Hoắc Khứ Bệnh:” Ta bị đưa lên chiến trường, ngươi hưng phấn lắm hả?”
Hoắc Khứ Bệnh cười lớn vỗ vai y:” Tất nhiên, ai lên chiến trường chẳng muốn giao sau lưng cho huynh đệ mình? Ngươi yên tâm, xung phong hãm trận là chuyện của ta và Lý Cảm, chỉ cần ngươi không chủ động vào trận giết địch, Đại Hán tới giờ còn chưa có tư mã nào chiến tử đâu.”
Vân Lang hậm hực bỏ đi, tối còn không thèm mời Hoắc Khứ Bệnh ở lại ăn cơm, tuy nhiên chuyện đó hoàn toàn vô nghĩa, tên khốn đó có bao giờ coi mình là khách mà phải mời.
Tối hôm qua hoàng lăng sụp đổ làm ảnh hưởng tới cả trên mặt đất, Lưu Triệt cho rằng địa long trở mình, ngay lập tức chạy về Trường An.
Hoàng đế có tội với trời mới gây ra chuyện địa long chuyển mình, đó là một minh chứng của thiên nhân cảm ứng mà học tuyết Nho gia trộn lẫn ( Ngũ đức thủy chung) của Trâu Diễn được Đổng Trọng Thư trình bày.
Điều này khiến Lưu Triệt rất lo lắng, với Ly Sơn mà nói là một chấn động nhỏ, nơi khác có khi là tai họa lớn.
Lưu Triệt đi hay ở không quan trọng, Vân Lang không quan tâm tới hắn nữa rồi.