Mùa đông lạnh lẽo buồn tẻ cứ thế từng ngày qua đi, sau đó lại nghe được tin Đông Phương Sóc đã kết thúc hành vi tiên phong mỗi năm thay một lão bà của hắn, nay thành thật tới công xa thự làm việc, hành vi không giông ai khác người kiềm chế lại rất nhiều.
Một người thông minh khi tĩnh tâm lại, làm việc sẽ tốt hơn, nhanh hơn người thường.
Thế nên khi nhắc tới Đông Phương Sóc đến cả người như Trương Thang cũng phải khen ngợi:” Đó là nhân tài có thể đào tạo, chỉ là làm việc không đúng lúc không đúng thời điểm. Nay đang thí nghiệm một thứ mới, là xe ngựa bốn bánh, không biết hiệu quả thế nào ...”
“ Xe ngựa bốn bánh?” Vân Lang ngạc nhiên chỉ cái mô hình nhỏ y làm bày trên giá:” Phải chăng là nó?”
Sau khi thấy thời đại này toàn dùng loại xe ngựa hai bánh, Vân Lang tất nhiên là nghĩ tới làm xe ngựa bốn bánh, nhưng sau khi nghiên cứu, y kết luận đường xá thời này không phù hợp xe bốn bánh.
Tần Thủy Hoàng đưa ra quy định xe cùng trục không phải là để chơi, tất cả đường xá đều lấy một vết xe tiêu chuẩn để thi công, nước Hán kế thừa mọi thứ của Đại Tần, tất nhiên bao gồm cả đường xá.
Mặc dù xe bốn bánh về lượng chở hàng cũng như lợi dụng hiệu suất của lừa ngựa cao hơn xe hai bánh, thoải mái hơn, đối diện với tình hình đường xá tệ hại và luật pháp vô lý của Đại Hán, muốn thi hành nó còn cả chặng đường xa.
Trương Thang cầm mô hình xe bốn bánh đẩy qua đẩy lại trên bàn chơi, như đứa bé có món đồ chơi mới, cảm thấy rất thuận tay:” Sao đã nghĩ ra mà không phổ biến, lại để người ta học mất.”
Vân Lang cầm quạt lông chặt cổ:” Sợ bị mất đầu.”
Trương Thang vui mừng gật đầu:” Tiến bộ đấy, hiểu lý lẽ rồi, không làm bừa như trước nữa, xa mã lệnh quy định, điều khiển xe ngựa không hợp quy tắc sẽ bị phạt, đánh ba trăm roi.”
“ Nói vậy Đông Phương Sóc vào nhà lao rồi?”
“ Đó là vụ án cuối cùng trước khi ta rời Trung úy phủ, theo luật thì hắn bị đánh đòn, ta thấy xe hắn làm ra cũng thú vị, nên tới đây, xem xem liệu có thể đem xe bốn bánh tâu lên với bệ hạ không? Đánh ba trăm roi, Đông Phương Sóc mất nửa cái mạng.”
Vân Lang thở dài:” Chuyện này vốn từ hạ quan mà ra, liệu có thể lấy đồng chuộc tội?”
“ Thế cũng được, nộp 50 cân đồng là có thể thả ra, chỉ là quan chức không giữ được, còn mang tiếng phạm quan, muốn sống thư thái là không được. Cứ đợi ta tấu lên bệ hạ rồi hẵng nói, nộp đồng là thủ đoạn giữ mạng cuối cùng, có thể không dùng thì đừng dùng.”
Vân Lang gãi gãi đầu nói:” Tiểu tử thấy tìm A Kiều nương nương còn nhanh hơn.”
Trương Thang ho một tiếng:” Bàng môn tà đạo.”
Ông ta là người Pháp gia, tất nhiên không thích hành vi luồn lách ngoài pháp luật, song Vân Lang làm cũng chẳng vi phạm điều luật gì, nên nhắm mắt thưởng thức trà, mắt không thấy lòng thanh tịnh.
Vân Lang lập tức đem mô hình xe bốn bánh tới cầu kiến A Kiều.
Quả nhiên A Kiều thấy mô hình là lập tức hét lên kêu Đại Trường Thu tới, phải làm cho nàng một cái.
“ Phạm pháp!” Vân Lang lắc đầu từ chối:
“ Phạm vào pháp của nhà ai?” A Kiều nhướng mày, nữ nhân này kiến thức cuộc sống ít đáng thương, đôi khi còn giống người xuyên không hơn cả Vân Lang:
“ Là cửu chương luật, yêu cầu trục xe phải cùng một kích cỡ.” Vân Lang liền đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, y có thể lừa được A Kiều, nhưng lừa nàng để đạt mục đích là điều rất ngu xuẩn:
“ Ồ, ta không biết đấy, thế này đi, Đại Trường Thu, ngươi đi tìm cái tên Đông Phương Sóc cho ta, bảo hắn tới Trường Môn Cung làm xe bốn bánh. Nếu làm đẹp, dễ dùng thì không sao, nếu không chém một phát đem bón ruộng.”
A Kiều hông đeo một cái tạp dề, vòng eo càng thêm nhỏ, mông càng thêm tròn, dáng người của thiếu phụ thành thục ấy quyến rũ khôn tả, chuyên tâm với trù nghệ, dưa leo mùa đông mà Vân Lang còn không nỡ ăn bị nàng chặt chém tan nát trên thớt.
Vân Lang không chịu nổi hành vi lãng phí đồ tốt của nàng, phải lên tiếng:” Nương nương, dưa leo trộn đúng là rất ngon, nhưng phải thái lát, không nên chặt như thế, như thế vị dấm mới ngấm vào được.”
A Kiều nhìn dưa leo bị băm nát, tùy tiện chém thêm hai phát nữa, đổ vào bát trộn dấm, nguấy bừa vài cái ăn thử, gật gù trắng trợn tuyên bố:” Ghi lại, dưa leo băm ra trộn lên ăn mới ngon, đó là phát hiện mới của ta.”
Tranh thủ lúc A Kiều băm dưa tới hứng khởi, Vân Lang tới gần Đại Trường Thu hỏi:” Công công, có cách nào ra khỏi quân ngũ không?”
Đại Trường Thu vừa viết lại phát hiện vô nghĩa của A Kiều vừa đáp:” Dễ thôi.”
Vân Lang mừng ra mặt:” Đa tạ, đa tạ.”
“ Chỉ cần ngươi tiếp nhận cung hình, có thể tới Trường Môn cung hầu hạ nương nương, nói thật, nương nương thích ngươi lắm đấy, ngươi mà làm nghề này, tiền đồ rất lớn.”
Vân Lang miệng co giật, thứ này không thể đùa.
Đại Trường Thu cười nhạo:” Sao, quen mui bén mùi rồi chứ gì, chẳng trách không nỡ, có phải tư vị Trác thị nữ rất tốt không?”
Vân Lang toát mồ hôi:” Sao lão nhân gia cũng biết?”
Đại Trường Thu hừ lạnh:” Tự mình hành vi không kiểm điểm, lại đi trách người khác biết? Muốn người ta không biết thì đừng làm, ghét nhất đám lãng tử phù hoa như ngươi.”
“ Đại Trường Thu, đem thứ này thưởng cho cung nữ, kẻ nào dám ăn thừa, cắt lưỡi, rau xanh tốt như thế mà cũng dám lãng phí.” A Kiều ở đầu kia gọi:
Vân Lang nhân cơ hội chuồn luôn, y thà chiến đấu với Hung Nô còn hơn làm thái giám.
Khi Đông Phương Sóc tới Trường Môn cung thì Vân Lang gần như không nhận ra hắn nữa.
“ Dù thế nào thì để mỗ ăn một bữa no đã, sau đó tư mã muốn chém muốn giết thì tùy.”
Đầu bù tóc rối, hôi hám bẩn thỉu như ăn mày, Đông Phương Sóc không tạ ơn cứu mạng mà đòi ăn trước, một bát mỳ trộn vào bụng, Đông Phương Sóc gặm chân gà nói:” Nghe nói tư mã muốn mời ta tới đây làm xe ngựa?”
Vân Lang nhíu mày:” Nếu ngươi không trộm xe nhà ta đã không ra cơ sự này.”
“ Có thứ tốt mà dấu đi không phải hành vi quân tử, dạy cho thiên hạ, tạo phúc bách tính mới là chuyện người đọc sách chúng ta nên làm.”
Vân Lang ngạc nhiên lắm:” Nói thế là ngươi lấy trộm đồ của người khác mà chẳng hổ thẹn gì hết?”
“ Ta giúp tư mã ngài đem xe bốn bánh đi khắp thiên hạ, ngài phải cám ơn ta mới đúng, sau này Vân thị vì thế mà dương danh tứ hải, ta vì thế mà hãm vào ngục tù, ngài lại không biết tốt xấu trách ta.” Đông Phương Sóc điềm nhiên như không nói:
Vân Lang mắt trừng to như mắt trâu, lúc này có là thánh nhân cũng phải nổi khùng, giọng cao vút lên:” Ý ngươi là, ta cứu ngươi là đương nhiên, là bồi thường ngươi giúp ta đúng không?”
Đông Phương Sóc ăn xong cái chân gà, vứt quần áo bẩn sang bên, đi tới kênh nước nóng:” Ta vì muốn cảm tạ tư mã thời gian trước chiếu cố, chuyên môn chọn thứ xe bốn bánh này để làm, nếu không phải vì muốn giúp ngài, ngài nghĩ mỗ ăn no rửng mỡ đi phạm pháp làm gì? Giờ tốt rồi, A Kiều quý nhân muốn xe bốn bánh, người học theo sẽ trải khắp thiên hạ, thanh danh Vân thị theo đó nổi lên. Đợi ta tắm đã, ngài nghĩ cho kỹ phải dùng bao tiền đề bù cho ta đi.”
Vân Lang mặt đỏ bừng bừng mạch máu như muốn vỡ ra đến nơi, đâu ra cái chuyện vô lý như thế.
“ Đông Phương Sóc đúng là biết báo ơn.” Trương Thang đánh giá như thế:
Một người vô tư tới mức chịu mạo hiểm để giúp người khác dương danh thiên hạ, chắc chắn là ân đức vô cùng lớn, là chí giao đồng sinh cộng tử mà không phải cầu mà có.
Ai cũng nói thế, nên Vân Lang phải tiếp nhận luận điệu làm người ta ói máu ấy, nếu không sẽ bị người ta chửi là tiểu nhân.
Nhưng Vân Lang tin Đông Phương Sóc tuyệt đối không vì mình mà cứa cổ.
Lý đấu không lại người ta, Vân Lang dù tức tới mấy thì cũng phải nhịn thôi.
Cái miệng của hắn đúng là có thể khiến cả xương trắng mọc thịt, hai tay hắn trừ ăn cơm ra thì chỉ dùng nắm bút thôi.
Thế nên vận dụng câu chữ hại người thì hắn là số một, còn làm xe bốn bánh thì hắn dốt đặc, khi Vân gia miệt mài làm xe cho A Kiều ở công xưởng hậu viện thì chuyện duy nhất Đông Phương Sóc ngộ ra là, xương hầm Vân gia rất ngon.