Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 212 - Q1 - Chương 212: Vẫn Là Cô Hồn Dã Quỷ.

Q1 - Chương 212: Vẫn là cô hồn dã quỷ. Q1 - Chương 212: Vẫn là cô hồn dã quỷ.

Khi Đông Phương Sóc bị giam vào nhà lao, lão bà của hắn không chạy, khi xe tù từ Trường An tới Thượng Lâm Uyển cũng đi theo chiếu cố, nữ nhân như vậy thật hiếm có, Vân Lang cho rằng như vậy.

Đông Phương Sóc cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, chỉ cần hắn không chết sẽ có cả đống nữ nhân nhào tới, còn lão bà dù chết cũng muốn chết cùng hắn, thì đó là do hắn thương xót mới cho đi theo.

Nhìn Lương Cơ dùng đồ nhà mình chiếu cố Đông Phương Sóc từng li từng tí, dù bị hắn quát đi gọi lại cũng vui lòng, Vân Lang chỉ muốn ngửa cổ lên trời hét thật lớn.

Làm sao mà mình không gặp nổi một nữ nhân như thế?

Không biết vì sao mà y chỉ gặp toàn nữ cường nhân thương trường như Trác Cơ, không thì nữ cường nhân chính trị như Trường Bình, A Kiều, còn không thì là loại có thể khiến y hộc máu tức chết như Sửu Dung.

Đành đem cơn giận phát tiết vào cái xe.

Xe bốn bánh khó chế tạo nhất là vòng quay ở dưới khoang xe, loại xe này dựa vào hai bánh trước có thể chuyển hướng để khống chế phương hướng, vì thế Vân Lang chuyên môn làm cái vòng xoay bằng sắt.

Nhưng vấn đề nảy sinh, vì hai báy không gò cứng vào một chỗ nên yêu cầu với xa phu cao hơn rất nhiều, không đơn thuần chỉ điều khiển ngựa kéo nữa.

Dù sao thì y chỉ làm xe, giải quyết khó khăn này do người khác làm.

Khi A Kiều biết Vân Lang làm xe xong thì nóng ruột bảo Đại Trường Thu đưa năm xa phu có kinh nghiệm thao luyện ngày đêm thì Tào Tương trở về, toàn thân gầy không còn ra hình người, nhưng tinh thần rất tốt, cảm tưởng toàn thân hắn sáng lên.

“ Truy đuổi một nghìn bốn trăm dặm, chém từng kẻ dưới đao, đây là chuyện khoái ý nhất trong đời. Chém tại trận một trăm sáu mươi tư, bắt sống ba mươi lăm, thu hoạch vô số ...” Tào Tương nói với giọng bình thản, nhưng hai mắt thì đang tỏ rõ khát vọng mấy bằng hữu sẽ tán dương mình:

“ Nhạn Môn Quan có còn bách tính không?” Hoắc Khứ Bệnh xẻo một miếng thịt dê cho vào miệng:

“ Ta chỉ tới phủ Thái Nguyên.”

“ Năm trăm cung vệ, ba trăm gia tướng, một lực lượng lớn như thế mà không tới Nhạn Môn Quan xem sao à? Đáng tiếc.” Hoắc Khứ Bệnh chép miệng lắc đầu tiếc nuối:

“ Tả Cốc Lễ vương ở ngoài Nhạn Môn quan, toàn bộ thành quan bị phá hủy hết, ta chỉ có tám trăm ngươi, người ta những ba vạn biết không hả?” Tào Tương tức giận:

“ Một con dê không phải cắn một miếng mà ăn hết, tám trăm người của ngươi, trừ ngươi ra thì đều là kỵ binh tinh nhuệ, một người hai ngựa, quân lương sung túc, chỉ cần không đối kháng chính diện với Tả Cốc Lễ vương, hôm nay ngoạm một miếng, mai ngoạm một miếng, không phải không có cơ hội.” Hoắc Khứ Bệnh giọng điệu vô cảm, thuần túy dựa vào góc độ quân sự mà nói:

“ Ngươi xem, ngươi xem hắn nói kìa.” Tào Tương không được khen ngợi còn bị người ta xem nhẹ, kéo tay Vân Lang tìm kiếm sự đồng cảm:” A Lang, hắn điên rồi.”

Vân Lang gật đầu:” Hắn đúng là điên thật, ngươi không đi mà xem, cột dùng cho quân tốt huấn luyện hắn dùng biên hiệu của Hung Nô, từ đại đương hộ, bì vương, giáo úy đến quân tốt. Nhưng thân là quân tư mã của hắn, ta phải cầu thiên thần phù hộ hắn đánh đâu thắng đó, nếu không thì ta gặp nguy hiểm.”

Tào Tương tức thì nhảy dựng lên:” Ngươi ... Ngươi làm quân tư mã của hắn từ khi nào?”

Lý Cảm nhả xương trong mồm ra, vờ vịt nghĩ :” Chắc là từ sau khi A Lang giết chết mười sáu tên Hung Nô, đúng không nhỉ?”

Tào Tương rít chói tai:” Gì, ngươi mà giết Hung Nô? Không phải Khứ Bệnh bắt cho ngươi giết chứ?”

Vân Lang nhau dưa chuột rau ráu:” Dùng thương đâm chết hai tên, còn lại dùng nỏ bắn.”

Tào Tương lảo đảo:” Khốn kiếp, lão tử chỉ giết được bốn tên.”

Lý Cảm tiếp tục đả kích:” Người ta bây giờ là thiếu thượng tạo, thực phong một trăm hai mươi hộ ở Lam Điền, đó là phong thưởng ở quan nội đấy không phải là quan ngoại lừa người đâu.”

“ Lệnh đã qua Phủ thái úy chưa?” Giọng Tào Tương ngày một chói tai:

“ Liên quan gì tới ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh cười khẩy, sau đó không muốn nhìn cái mặt khó coi của Tào Tương, quay đầu sang bên:

“ Sao ngươi chọn hắn?” Tào Tương rống vào mặt Vân Lang:” Ta mời ngươi trước cơ mà.”

Vân Lang đang bực vì bị người ta lừa cái chức khốn kiếp cũng quát:” Liên quan quái gì tới ngươi?”

Tào Tương ngồi bịch xuống đất, thở một lúc rồi khoác tay:” Không thèm nói nữa, ăn thôi, ta phải tẩm bổ, đi một chuyến này làm ta thiếu điều mất mạng, phải nói tên Công Tôn Ngao đó khốn kiếp thật, nhưng luyện quân khá đấy, nếu ta không cắn răng qua được đợt huấn luyện đó thì đi một chuyến xa như thế cũng đủ lấy mạng ta rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh để dành cho Tào Tương một miếng thịt béo nhất, nói gì thì nói, chỉ Tào Tương chưa từng vì hắn là con tư sinh mà xem thường.

“ Ta nghe mẫu thân ta nói, Ly Sơn có địa long trở mình, Trường An lại không có động tĩnh gì, chứng tỏ trời cao đang cảnh cáo bệ hạ, đừng ở gần tội phụ A Kiều đó.” Tào Tương là tên rất sái thoát, nếu không thế hắn đã chẳng qua được bao nhiêu năm đau bệnh:

Lý Cảm cười hô hố:” Tên đầu tiên nói câu này sẽ chết rất thảm:”

“ Đúng thế, nha môn tướng quân Ninh Lương, đã bị chặt đầu vứt chợ rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Một tên nha môn tướng xen vào chuyện cung đấu làm gì? Muốn chết à?”

Tào Tương chép miệng:” Hắn có một muội muội là Ninh mỹ nhân.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang nhìn mình kỳ quái thì nói:” Sao, có vấn đề gì, hoàng hậu không liên quan tới chuyện này đâu.”

Vân Lang phe phẩy quạt đóng giả quân sư chỉ điểm: “ Không phải chuyện đó, ta đang nghĩ, ngươi là ngoại thích, cái danh này không hay, dù ngươi đánh thắng trận cũng bị hạ thấp ba phần. Công Tôn Ngao nhắm chuẩn ngươi là ngoại thích không ai bênh vực cho nên mới quá đáng như vậy đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh trầm tư, đúng là vấn đề này: “ Không có hoàng hậu, cả tộc Vệ thị đã không có ngày vươn lên, cữu cữu ta chẳng thể từ mã phu thành Trường Bình hầu, đồng sinh cộng tử là chuyện đương nhiên.”

Đã nói tới mức không còn cách nào, chủ đề tất nhiên là kết thúc.

Ai cũng có người để bảo hộ, ai cũng có người để vướng bận, ai cũng có người để thương xót, cả thiên hạ này chỉ Vân Lang cảm thấy mình vẫn chỉ là một cô hồn dã quỷ.

Ánh trăng sáng tỏ, Đông Phương Sóc cầm thìa gỗ đỏ nước lên đầu, Lương Cơ giúp hắn vò tóc, lộ ra cả mảng lưng trắng ngần. Bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước chảy rào rào và tiếng ngâm thi kinh.

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Đông Phương Sóc mạnh miệng, lòng lại mềm, chỉ cần nhìn động tác ôn nhu của hắn là biết trong lòng hắn, Lương Cơ chẳng phải là người có hay không cũng được.

Lương Cơ đoán chừng cũng biết thế nên mới bám dính lấy hắn, Đông Phương Sóc luôn nói nàng là nữ nhân ngu xuẩn, kỳ thực chưa chắc ai ngu xuẩn.

Vân Lang ngồi một mình trong góc tối tầng hai, nhìn Đông Phương Sóc xay thùng gỗ đầy nước sạch tới bên kênh nước nóng thì khẽ thở dài, tắm nước nóng xong phải dội lại bằng nước sạch, rõ ràng hắn lấy nước cho Lương Cơ.

Hồng Tụ cầm nến ra khẽ nói:” Đêm khuya rồi, thiếu gia nên đi ngủ thôi.”

Vân Lang vào phòng, nằm xuống giường, mắt nhìn trần nhà:” Đại Trường Thu rất coi trọng ngươi, ta không hỏi nguyên cớ, nhưng nói với ngươi một việc, nếu ngươi muốn đi, đi lúc nào cũng được, ông ta ám thị với ta mấy lần rồi.”

Hồng Tụ lắc đầu:” Tỳ tử ở Vân thị tuy nói là tỳ nữ, nhưng sống còn vui vẻ ở ở nhà cũ, vậy sao lại đi nơi khác, nơi nào có thể sống tốt hơn được không? Tất nhiên là không, nên tỳ tử không đi đâu.”

Ái tình của Đông Phương Sóc là bí mật, hắn khinh thường không đem mặt nhu nhược ôn nhu của mình cho người khác xem, chỉ có mỗi nữ tử từng sống với hắn mới biết, người này ôn nhu ra sao, ôn nhu tới mức sẵn lòng cho họ cuộc sống mới.

Đông Phương Sóc rất ít cưới được lương gia tử, mỹ nhân chấp nhận cùng hắn trải qua cuộc sống phu thê ngắn ngủi, đa phần là chán cuộc sống thanh lâu đưa đi đón về.

Ở Đại Hán, nữ tử thanh lâu muốn thành bình dân thì cách duy nhất là gả cho quan viên, sau đó tuyệt hôn, như thế có danh phận lương gia tử.

Quan viên muốn tuyệt hôn phải đợi một năm.

Chuyện của Đông Phương Sóc là do Đại Trượng Phu kể với Vân Lang, lão già đó luôn có con đường không ai ngờ lấy được lời chua xót chân thật của người khác.

Kết hôn vì để cứu người khỏi nước lửa, tuyệt hôn là để cho người ta con đường sống mới ... Với người như thế, Vân Lang thấy phải làm cho hắn một bữa thịt kho ngon lành mới biểu thị được kính trọng của mình.

Đây là người đầu tiên có tâm địa thiện lương đơn thuần mà Vân Lang gặp ở thời này.

(*) Tuyệt hôn chính là ly hôn.

Bình Luận (0)
Comment