Buổi chiều hôm sau Đông Phương Sóc tới Vân gia, thấy Vân Lang đích thân xuống bếp, cho dù là một người tùy tiện phóng tung, hắn cũng bất giác trở nên trang trọng, vội vàng chạy về tắm rửa, chỉnh lại râu tóc, mặc bộ y phục sạch sẽ nhất, ngồi dưới cây thông trong sân, kệ gió rét, đợi Vân Lang gọi ăn cơm.
Nước thịt khô ở trong nồi đất đã sôi sùng sục, đẩy nắp nồi liên tục nhấc lên.
Vân Lang không vội, bí quyết để có một nồi thịt kho thật ngon là phải kiên nhẫn, chỉ có lửa nhỏ đun chậm mới ép hết nước thịt ra, làm nước thịt đủ vị.
Hồng Tụ mời Đông Phương Sóc vào nhà đợi, còn pha cho hắn một ấm trà nóng, rửa mùi vị trong miệng, còn thưởng thức món ngon của thiếu gia.
Một vò rượu gốm đen hoa văn đỏ được Hồng Tụ ngâm trong chậu nước sôi, sau đó hai phó phụ tráng kện bê chậu nước đặt bên cạnh Đông Phương Sóc, vò rượu còn chưa mở, nhưng Đông Phương Sóc đoán chẳng phải rượu nhạt mà hắn uống thường ngày.
Đãi ngộ như thế khiến Đông Phương Sóc đứng ngồi không yên.
Vân Lang làm cơm rất đơn giản, một nồi cơm, một nồi thịt kho, mỗi đĩa rau xào, một bát canh thịt viên, số lượng không nhiều, vừa vặn một mình Đông Phương Sóc dùng.
Đợi Hồng Tụ bày biện món ăn xong, Vân Lang mở vò rượu:” Rượu tên ngọc đống xuân, để trong băng tuyết ba ngày trừ đi hơi nóng trong rượu, sau đó dùng nước sôi kích mùi, hương rượu bị phong tỏa trong đó, uống một ngụm vào lục phủ ngũ tạng mới có thể hiểu được cái diệu trong đó. Nào, Đông Phương tiên sinh, cạn!”
Đông Phương Sóc vốn đầy bụng hồ nghi, nhưng nghe Vân Lang miêu tả, sâu rượu trong bụng quấy rối dữ dội, quyết định uống trước tính sau.
Một cốc rượu vào bụng, Đông Phương Sóc nửa ngày mới phả ra một hơi:” Rượu ngon.”
Vân Lang lại tự mình mở nắp nồi thịt:” Bình sinh ta làm thịt, lần này ngon nhất, uống rượu sao có thể thiếu thịt! Nhắc chút, món này ăn với cơm gạo là hợp nhất, tiên sinh thong thả dùng.”
Hồng Tụ xới cho Đông Phương Sóc một bát cơm trắng, từng hạt trắng thơm, cùng nồi thịt kho tôn vinh lẫn nhau. Đông Phương Sóc còn lý trí gì nữa, cầm bát cơm gắp miếng thịt để trên cùng, nghĩ một chút lại rưới thêm nước thịt, hít một hơi, quên luôn thế gian …
Lùi ra khỏi phòng, đi một lúc rồi Hồng Tụ nghi hoặc nhìn thiếu gia vui vẻ phe phẩy quạt lông:” Thiếu gia, vì sao khoản đãi người này thế?”
Vân Lang vừa đi vừa chỉ những phó phụ giữa trời lạnh giá vẫn vất vả làm việc:” Đời này người tốt thì ít mà kẻ ác quá nhiều. Kẻ ác thì tất nhiên có lợi ích thu hoạch, còn người tốt làm việc tốt thì thường không có kết cục tốt đẹp. Thế là không đúng, nếu ông trời đã không chiếu cố người tốt, vậy để ta làm trong phạm vi có thể đi. Vì nếu người tốt làm việc tốt mà không có được sự tôn trọng, trái tim ấm áp sớm muộn cũng nguội lạnh.”
Hồng Tụ quay đầu nhìn Đông Phương Sóc đang ăn ngấu nghiến:” Hắn là người tốt sao?”
Vân Lang gật đầu khẳng định:” Hắn là người tốt thật sự.”
“ Không bằng thiếu gia được.”
“ Sau này ngươi sẽ hiểu Đông Phương Sóc là nam tử tốt thế nào.”
Làm việc này, Vân Lang rất vui vẻ, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, tuyết rơi lả tả, đưa tay ra đỡ, bông tuyết nhanh chóng tan chảy trong lòng bàn tay y, cuối cùng tụ lại thành giọt nước trong suốt, mỉm cười:” Nơi này còn chưa làm ta thất vọng tới cực điểm.”
Đôi khi Vân Lang cảm giác ở Đại Hán này mình là thần, dù sao thì Thái Tể cũng coi y như thế, cung phụng y như thần suốt một năm, ở mặt nào đó y cũng thấy mình là thần.
Vì y có đôi mắt xuyên qua vạn dặm mây mù, vượt qua năm châu bốn biển, có thể chìm xuống khe nứt Mariana cũng có thể bay lên nhìn toàn cảnh Chomolungma, y có thể thấy đàn tê giác rầm rộ di cư trên đại thảo nguyên Châu Phi, cũng có thể thấy người Maya thần kỳ đang tế bái thần mặt trời của họ.
Tựa hồ có thể nghe thấy bài diễn tuyết hùng hồn bên trong trưởng lão viện ở La Mã, nghe thấy tiếng gầm của dã nhân khi đang vật lộn với gấu bắc cực.
Nhưng một vị thần không có thần thông rơi xuống đất thì rất thê thảm ...
Đối diện với Lưu Triệt hỉ nộ vô thường lại còn thích hủy diệt người khác cùng nanh vuốt của hắn, đôi mắt thần, tư duy thần của Vân Lang lại không được thần lực hỗ trợ, chỉ có thể nhẫn nại hoặc thần phục.
Chính cái cảm giác kéo lên cao rồi bị lôi tuột xuống khiến ấn tượng của Vân Lang với thế giới này rất tệ, khi mà tâm linh với sức mạnh không tương ứng, y ngày càng ghét cái thế giới này.
“ Khi nào ngươi mới làm cho ta một bữa giống của Đông Phương Sóc?” Khi ăn tối, Tào Tương biết chuyện vô cùng bất mãn:
Vân Lang đặt bát cơm xuống:” Nấu ăn kỳ thực là một môn học vấn cao thâm, từ điều hòa ngũ vị, khống chế sức lửa, tới lựa chọn nguyên liệu, cái nào cũng là học vấn. Chỉ khi nào toàn bộ tinh thần tập trung vào đó mới làm ra món ngon, bây giờ ngươi chưa làm ra việc đáng để ta dùng toàn bộ tâm lực làm món ăn cho ngươi, nên khỏi phải nghĩ.”
“ Gia gia ơi, ăn một bữa cơm mà ngươi nâng tầm thành Bá Nha với Tử Kỳ rồi, thôi thì ta ăn cơm hợp với thân phận của ta vậy.” Tào Tương bới vài miếng cơm rồi lại hỏi:” Có điều vì sao Đông Phương Sóc ăn cơm của ngươi xong không cảm tạ còn trốn tránh ngươi.”
“ Vì hắn cho rằng lễ hạ đãi nhân ắt có sở cầu.”
“ Gia gia ơi, lại là điển cố Yên thái tử và Kinh Kha, từ khi nào mà mỗi câu ngươi nói lại mang thâm ý như thế, may mà nhà ta gia học sâu xa, chứ phải hai tên đầu đất Khứ Bệnh, Lý Cảm thì sao mà hiểu, phí nước bọt.”
“ Ta hiểu.” Giọng nói trầm ấm của Hoắc Khứ Bệnh dưới lầu truyền tới:
Tên này là người đầu tiên trong bốn bọn họ thoát khỏi thời vỡ giọng, chẳng những như thế đôi lông mày sâu róm cong cong của hắn cũng duỗi dài ra, biến thành có góc có cạnh, thành mày kiếm.
Lại phối thêm đôi mắt lạnh băng, một quý công tử cao ngạo hiện ra trước mặt, sức hút phải nói đã vượt qua cả Vân Lang.
Cởi áo giáp ra, Hoắc Khứ Bệnh cầm lấy ấm trà nóng:” Đông Phương Sóc làm việc gì khiến ngươi bội phục như thế?”
Vân Lang nhìn xuống dưới lầu:” Lý Cảm đâu?”
Hoắc Khứ Bệnh biết Vân Lang không muốn trả lời:” Phụ thân hắn được bổ nhiệm làm thái thú Hữu Bắc Bình, lập tức phải nhậm chức, nên hắn về nhà rồi.”
Ngoài trời tuyết rơi ngày một lớn, mọi dấu tích thế gian đã bị khóc lên một màu trắng mênh mông, Vân Lang hỏi:” Vậy mà ngươi không quên luyện quân à?”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống bàn thấp:” Đạn Hãn Sơn, Hàng Ải Sơn, Hạ Lan Sơn, mấy nơi đó tuyết còn lớn hơn Trường An, muốn đánh Hung Nô thì sao có thể sợ lạnh, nên phải nếm thử mới được.”
Vì một câu nói của Hoắc Khứ Bệnh mà ba trăm gia tướng Tào gia, năm trăm cung vệ cũng bắt đầu cuộc huấn luyện mùa đông cực kỳ thê thảm ...
Thân là tư mã của Hoắc Khứ Bệnh, quanh năm suốt tháng ở cạnh một tên cực kỳ có chí khí, mục tiêu cao xa, Vân Lang cũng có cảm giác phải làm tròn trọng trách của mình ... nếu không phải mùa đông.
Mùa đông thì phải ra mùa đông, ai cũng nói xuân trồng, hạ mọc, thu thu, đông nghỉ mà.
Mùa đông thì phải ở trong nhà ấm áp, đốt lò sưởi, ngồi xem sách đợi mùa đông qua đi, nhưng có những người không chịu nghỉ.
“ Đi đi đi ... Dừng ...”
Mã phu vẫy cương, gian nan khống chế con ngựa không chịu nghe lời, thử nghiệm xe ngựa trên sân phơi bằng phẳng.
Mặc dù mã phu đã nắm được kỹ năng điều khiển xe, nhưng ngựa lại hết sức không quen, so với kéo xe hai bánh chỉ cần dùng sức, thành xe bốn bánh phải có nhiều phản ứng hơn mới hoàn thành được mệnh lệnh phức tạp của xa phu.
Vì sao lại tập vào lúc tuyết lớn thế này? Là vì dấu xe kia chứng minh được mã phu đã ngày ngày vất vả.
A Kiều cực kỳ quan tâm tới xe ngựa mới của mình, mã phu cũng không dám có chút lơ là nào, chỉ có triệt để làm quen với thao tác xe bốn bánh, Vân thị mới tiến hành bố trí cuối cùng.
Xa phu không hiểu vì sao Vân thị lại có nhiều tật xấu như vậy, nhưng không dám hỏi Vân Lang, đành tận chức làm việc của mình.