Tuyết lớn phủ xuống, hoang nguyên bao la trở nên tĩnh lặng.
Những dã nhân như chẳng sợ lạnh, bọn họ vẫn ngày ngày gian nan đội than ra thị tập đổi lương thực, làm đồng tuyết trắng phau phau xuất hiện một con đường đen xì xì.
Trời băng đất tuyết là lúc than bán được giá cao, không ai muốn bỏ cơ hội kiếm tiền tốt này, so với cái lạnh thì cái đói càng đáng sợ hơn.
Dã nhân vác than cố gắng hết sức đi thật gần lãnh địa Vân thị, tuy Vân thị không có bất kỳ bảo hộ nào cho họ, nhưng họ vẫn thấy an toàn hơn, vì chỉ cần không làm hại họ đã là sự trợ giúp lớn nhất. Đó là điều Vân Lang dùng thời gian dài mới tạo nên được, Vân thị từ ngày đầu lập trang tử không làm hại dã nhân còn là nơi đầu tiên chịu trao đổi với họ.
Trời lạnh tới mức Đại Vương cũng lười biếng nằm bẹp trên sàn, há mồm ra để Tiểu Trùng giúp nó xỉa răng, mỗi lần nhìn Tiểu Trùng cho bàn tay nhỏ nhắn vào cái miệng lởm chởm răng, Đông Phương Sóc muốn nói lại thôi.
“ Kỳ thực tư mã có thể làm một con đường thông tới nơi có than đá, mặc dù phải qua mấy khe núi, đường xá khó đi, nhưng nhìn mô hình cây cầu trong nhà ngài, hẳn là không làm khó được ngài.” Từ khi Đông Phương Sóc ăn bữa cơm đầy tính nghi thức của Vân Lang, hắn cứ có cảm giác mắc nợ người ta:
Trải qua vài ngày thấp thỏm trốn tránh, Vân Lang vẫn không yêu cầu hắn đi ám sát vị hoàng đế nào đó, cũng không yêu cầu hắn làm những việc ngoài khả năng hay chiêu lãm hắn làm gia thần.
Điều ấy khiến Đông Phương Sóc mỗi lần thấy Vân Lang là chột dạ, hắn luôn tìm cơ hội trả ơn Vân Lang để dứt món nợ này.
“ Làm đường tất nhiên không khó, Bàng Quang hầu Lưu Dĩnh kiến nghị muốn dùng tiền giúp ta xây cầu làm đường, đều bị ta từ chối. Tiên sinh có biến vì sao không?” Vân Lang hơi đưa mắt lên:
Đông Phương Sóc nhíu mày hồi lâu, nhìn dã nhân vất vả đội than đằng xa, hắn quả là thông minh tuyệt đỉnh:” Vì họ sao?”
“ Đúng thế, nếu làm đường, ta chẳng cần thuê họ nữa, tự làm xe phái gia nhân đi lấy than, chẳng mấy chốc ta giàu nhất vùng. Nhưng như thế đồng thời mở ra tiền lệ xấu, tin rằng rất nhiều người học theo ta. Với bản tính của những kẻ phú quý, bọn họ sẽ sức bóc lột để có được lợi ích lớn nhất, như vậy vô số người cả đời trong mỏ than, chết già ở đó, dùng sinh mạng của mình kiếm tiền cho người khác, thứ tiền tanh máu đó, ta không cần.”
“ Ngài không làm thì cũng vẫn có người làm.” Đông Phương Sóc thừa nhận phẩm hạnh cao khiết đó song cũng bất mãn với sự cổ hủ của Vân Lang:” Nếu ngài làm chuyện này, những dã nhân đó sẽ có kết quả tốt hơn.”
Vân Lang chỉ cười, Đông Phương Sóc chỉ thích vẽ ra một bức tranh mỹ lệ cho người ta rồi buông tay bỏ mặc, không cần biết người khác vì kiến nghị của mình gặp phải hậu quả gì.
Bây giờ những dã nhân đó đào được dù chỉ một cục than thì cũng vẫn là của họ, dù quá trình gian khổ, nguy hiểm ra sao đều vì bản thân, nên chẳng có gì để oán trách.
Công việc gian khổ như vậy, một khi làm vì người khác, sẽ dễ sinh ra bất mãn hoặc phản kháng.
Ở cái thời đại dễ kết bè làm phản này, nếu Vân gia không cẩn thận để đám dã nhân tạo phản, cái đầu rụng xuống trước tiên là của Vân Lang.
Vân Lang thích giúp đỡ người khác một cách vô tư, càng thích cái đầu ở nguyên trên cổ.
“ A Kiều quý nhân chẳng lẽ không thấy đó là tài nguyên lớn à?” Đông Phương Sóc thấy không thuyết phục được Vân Lang liền tìm người khác:
“ A Kiều nương nương không có khái niệm về tiền, nhưng lại thích làm ăn, nhất là mua thứ rẻ của người khác rồi bán đi với giá cao, giống như trứng gà của Vân thị. Than đá cũng thế, chỉ cần A Kiều nương nương mua của dã nhân, bán gấp đôi vào thành, vừa bảo hộ được dã nhân, lại có tiền...” Vân Lang cho thêm nước nóng vào trà, thích ý cầm cả ấm lên tu:
Đông Phương Sóc thở dài:” Xem ra tư mã muốn ta đi du thuyết A Kiều quý nhân, biết ngay là ăn một bữa cơm của ngài sẽ có chuyện không hay mà. Nói chủ ý này với A Kiều quý nhân, đám thương cổ đang thu mua than ở thị tập sẽ hận chết ta”
Vân Lang mỉm cười:” Tiên sinh không thấy đây là cách báo đáp ta tốt nhất à, vả lại ngươi luôn muốn có chỗ thi triển tài hoa, mưu tính cho A Kiều mỹ nhân, là cách ngắn nhất tới tai hoàng đế. Khỏi phải chột dạ mỗi lần thấy ta, vẹn cả đôi đường …”
Một tràng tiếng òng ọc cắt ngang lời Vân Lang.
Tội nghiệp Đại Vương gần đây cứ đau bụng suốt, cũng không biết là ăn phải cái gì, Vân Lang dẫn nó ra ngoài, tránh nó bĩnh bừa ra đó thì không ở nổi.
Còn về phần Đông Phương Sóc thì không cần để ý, hắn đủ thông minh để biết lựa chọn.
Tuyết rơi xuống, giao thông cách tuyệt, đây thực sự là " Ngìn non, bóng chim tắt. Muôn nẻo, dấu người không ". Lúc này nơi ấm áp nhất chắc chắn là phòng rèn của Vân gia, tiếng búa keng keng suốt cả ngày đêm.
Tám trăm quân của Hoắc Khứ Bệnh cần trang bị lại, quân doanh đang dang dở, chẳng có thiết tượng riêng, đành phải nhờ Vân thị.
Đại Vương phẹt một cái ra cả đống, Vân Lang bịt mũi nhìn, tìm ra nguyên nhân nó tiêu chảy rồi, ăn nhiều mỡ quá.
Đây là trách nhiệm của Tiểu Trùng, nha đầu chết tiệt đó thích ăn thứ mỡ màng, nên vô trách nhiệm tiến cử món mình thấy ngon cho Đại Vương ăn, chẳng biết suy nghĩ gì hết.
Tào Tương mỗi lần thấy hành vi ngu xuẩn của Tiểu Trùng là lại xúi Vân Lang thay nha hoàn, Vân Lang thì cứ giữ Tiểu Trùng lại, có lẽ vì y muốn có người nhân gian này khiến còn y phải bận tâm, nếu không một ngày nào đó có lẽ mọi người thức dậy sẽ không thấy y đâu nữa.
Mùa đông lạnh giá có thứ gì khiến người ta mong đợi không, tất nhiên có, đó là ngày kết thúc mùa đông.
Niên là một loại mãnh thú chuyên ăn thịt trẻ con, còn là thần tai họa mang tai ương tới cho thế gian, vì thế mọi người đều phải chống lại nó. Tất niên không phải là ngày thích hợp chúc mừng, nhưng là lúc mà mọi người cùng nhau tụ họp lại để cùng kháng cự tai họa.
Ở Đại Hán nơi mà thần thánh hoành hành, sự dùng bái của con người với thần thánh đạt tới tầm rất cao.
Mười ngày trước mùng một Tết, Lưu Bà và Lương Ôn chuyên môn tới Lạc Hạ Sơn mời một vị thần vu có thể cưỡi gió đạp mây tới cầu phúc cho Vân thị.
Vì biểu thị sự sùng kính, hai người họ mang lương khô đánh xe ngựa mang theo hai phó phụ, hai công tượng, hai con dê, một còn lừa và một rương tiền.
Vào ngày mùng một, vị thần vu tên Sơn Quỷ tới, Vân Lang nhìn thấy thầy vu thì mắt muốn lòi khỏi tròng. Tào Tương, Lý Cảm chảy nước dãi, chỉ có Hoắc Khứ Bệnh là mặt vẫn lạnh băng, đối diện với mỹ nhân gần như trần truồng chẳng có tí rung động nào.
Vân Lang ăn mặc dầy cui như con gấu chó, vị sơn quỷ mỹ nhân này toàn thân trên dưới chỉ choàng một tấm lụa mòng, hai chấm hồng hồng nho lên trước ngực hút hết hồn phách nam nhân, tóc mai xõa tung, trên đầy đặn dưới thon thả, lụa mỏng lập lờ, phơi bày đường cong đẹp đẽ của cơ thể, hết sức mê người, chân đất đi trên tuyết dày mà thản nhiên như đi trên thảm lông cừu.