Nhân vật rảnh rỗi A Kiều dẫn theo con hổ nhỏ, nhìn sơn quỷ mà Vân thị mời tới chỉ hỏi Vân Lang tốn bao nhiêu lễ vật để mời, sau đó gật đầu:” Thế là được.”
Vân Lang hỏi nhỏ:” Nương nương, nàng ta không lạnh à?”
A Kiều lườm Vân Lang vô tri:” Nếu người bọn họ ấm áp thì âm thần nào dám nhập vào.”
Đại Trường Thu sớm luyện tuyệt tự thần công đạt đẳng cấp đoạn tuyệt thất tình lục dục nên có thể nhìn mỹ nhân mà vẫn cười khà khà:” Những nữ tử này vốn là người cực âm, thường ngày đi trong sơn dã, làm bạn với hổ lang, chơi với chim chóc, khát uống sương sớm, đói ăn ráng chiều, tương giao với thiên nhân, không thể xúc phạm.”
A Kiều đưa con hổ nhỏ cho cung nữ, cởi găng tay lụa, kéo tay sơn quỷ:” Trong nhà không có lão nhân, để ta chiêu đãi ngươi.”
Sơn quỷ khẽ gật đầu, cùng A Kiều tới căn phòng Vân thị chuẩn bị.
Tào Tương nuốt nước bọt:” Vài đồng tiền của nhà ngươi mà mời được sơn quỷ thế này à? Ngươi nhìn thấy không, toàn thân nàng như mỹ nhân khắc từ bạch ngọc, không biết ôm vào lòng thì …”
Lời chưa dứt bị Đại Trường Thu bợp cho một phát, Tào Tương biết lỡ lời, rụt cổ trốn sau lưng Vân Lang.
“ Cái thứ không biết tốt xấu, bất kính với quỷ thần, còn mong ngươi có bao nhiêu kính úy với bệ hạ! Hừ.”
Bất mãn với Tào Tương không chỉ có lão già thái giám mà Lưu Bà, Lương Ông thường ngày khúm núm với hắn cũng trừng mắt lên.
Rõ ràng thân phận của Sơn Quỷ rất cao, cho dù ăn mặc có tổn hại phong hóa, nhưng với tất cả mọi người lại là một chuyện hết sức bình thường.
Lý Cảm cười hả hê, vì hắn định nói câu Tào Tương vừa nói, giờ thì biết đáp án rồi, ai bảo chơi với bạn xấu không tốt, có bạn xấu, hắn sẽ làm sai trước mình, mình dẫm lên xác hắn sống cho tốt.
Mùng một tới, mùa xuân chính thức bắt đầu, cho dù bên ngoài tuyết lớn rơi ào ào, dự báo năm Nguyên Sóc thứ hai sẽ là năm được mùa.
Một cái trang tử lớn làm người ta thích nhất là đông người, cho dù chỉ là liên hoan đơn giản nhất cũng dễ tới cao trào.
Vân gia có gần năm trăm người, thêm vào tám trăm quân tốt Vũ Lâm quân, năm trăm Trường Môn cung vệ, gần hai nghìn người chen nhau chật kín sân phơi.
A Kiều cũng dẫn hết hoạn quan, cung nữ, thị vệ sang chơi, nhà nàng chưa bao giờ tổ chức ăn Tết tưng bừng như thế.
Ở chỗ thuận tiện xem náo nhiệt nhất, Đại Trường Thu trải một tấm thảm dày, trên thảm đặt một cái giường lớn, cuối cùng A Kiều choàng một tấm lông chồn trắng muốt đội mũ da lười nhác nằm trên đó, xung quanh còn đặt bốn chậu than cháy rừng rực.
Cũng giống như năm ngoài để cảm tạ các phó phụ vất vả cả năm, hôm nay Vân gia chuẩn bị rất nhiều món ăn, đặc biệt là các loại bánh mà mọi người chưa bao giờ thấy.
Có bánh bao trắng, hoàng mô mô, bánh gạo, quẩy, bánh rán vừng, trứng gà rán, trứng gà muối, trứng vịt muối, còn cả ... trứng ngan muối, một ít thịt, một ít rau xanh có thể ăn như hoa quả.
A Kiều nhìn táo đỏ trên cái bánh bao trắng mịn vô cùng thích mắt, ăn bốn năm cái mới hỏi Vân Lang quỳ ở bàn phía dưới:” Tốn kém lắm hả?”
Vân Lang lắc đầu cười:” Lúc cao hứng thì không nói tới tốn kém, mọi người vui là được.”
A Kiều lại cắn một miếng bánh rán, thốt lên:” Thơm xốp, í, không phải mỡ.”
“ Dầu đậu nành là chính, một ít dầu cải, năm nay trong nhà trồng rau cải dầu hơi ít, năm sau sẽ rải nhiều hạt giống ở đất hoang, nếu quan phủ tới thì nhờ nương nương ra mặt, nếu không thần bị Trương Thang bắt thần tới Trường An giễu phố thị chúng mất.” Vân Lang nói với giọng đáng thương:
Quả nhiên A Kiều nghĩa hiệp nhận lấy trách nhiệm:” Trải giống ở đất hoang là vì kiếm miếng ăn thôi, ai dám hỏi.”
“ Chuyện này nương nương làm là hơn, thần sợ lắm, bị quy vào tội chiếm đoạt đất hoang không phải đùa.”
A Kiều ưu nhã lau miệng:” Biết kính úy mới là đúng, loại không biết sợ thì nên giết sớm, thôi được, để ta phải người rải hạt giống, thu hoạch chia cho ta một nửa, ta cũng làm ít dầu ăn, ăn mỡ ngấy lắm. Ta hỏi ngươi, chuyện để Trường Môn cung mua than đá là do ngươi kiến nghị với Đông Phương Sóc phải không?”
Vân Lang không phủ nhận:” Hắn là một nhân tài, cần lý do để vươn lên.”
“ Vậy thì tìm nhầm người rồi, bây giờ ta không can thiệp vào chuyện triều chính, quan chức trên hai nghìn đảm phải do bệ hạ bổ nhiệm. Vừa rồi ngươi nói tới chuyện chiếm dụng đất hoang thì hẳn biết, thừa tướng Điền Phẫn bị bãi quan mất tước không phải là chiếm dụng đất của lăng tiên hoàng, mà là vì ông ta làm càn, khiến quan chức bệ hạ muốn phong quan cũng phải đợi ông ta bổ nhiệm, loại người như thế chẳng lẽ không nên giết sớm?”
“ Đông Phương Sóc nếu làm tốt chuyện mua bán than, kiến lập nên một tiểu trấn, bệ hạ tất nhiên nhìn thấy tài năng của hắn, cho hắn chức vị cao hơn để thi triển tài hoa, nếu ngay chút việc nhỏ này cũng không làm nổi thì quên đi. Nói vậy thôi, đừng phá ta xem sơn quỷ cầu phúc.”
Thân hình uyển chuyển của sơn quỷ xuất hiện, tiệc tối bắt đầu.
Nhìn sơn quỷ uốn éo thân thể, Vân Lang hiểu ra, thần vu, vu cũng là vũ, chẳng trách Lưu Bà, Lương Ông không có ý kiến gì với cách ăn mặc của sơn quỷ, ở thời đại nào, nghệ thuật gia cũng được khoan dung mà.
Từ lúc trời còn chưa tối đám Mao Hài, Nguy Đốn đã mất kiên nhẫn đốt lên mấy chục đống lửa lớn rồi, chỉ còn lại đống lửa to nhất.
Hai tráng hán mình trần cầm đuốc, hông buộc dải lụa, đằng sau là cái túi da cực lớn, chỉ thấy họ vốc một nắm bột than ném qua đuốc, một ngọn lửa lớn bùng lên.
A Kiều "oa" một tiếng ngồi dậy vỗ tay.
Đại Vương giật mình nhổm người nghi hoặc nhìn quay, sau đó không phát hiện ra nguy hiểm gì liền tiếp tục nằm giữa Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh, rất bất mãn với tên đeo mặt nạ, nhưng mà nhìn thấy hắn có thể làm ra ngọn lửa lớn, nên nằm im.
Sơn quỷ và hổ rất xứng đôi, nghe nói sơn quỷ đi trong rừng núi, vật cưỡi là mãnh hổ hoặc gấu lớn, nên khi sơn quỷ bắt đầu lắc hông, ánh mắt thi thoảng chiếu vào Đại Vương.
Vân Lang hiểu tâm tình của sơn quỷ, nếu như nàng có con hổ làm bạn, đoán chừng Vân thị muốn mời nàng tới biểu diễn, đại khái phải bỏ tiền gấp mười.
Có điều sơn quỷ lại nhanh chóng chú ý tới con hổ nhỏ nằm dưới chân A Kiều, con hổ này người buộc xích, sắp bị A Kiều huấn luyện thành chó rồi.
- Núi kia dường có bóng ai,
Eo thắt nữ la quàng vai tiết lệ.
Ánh mắt đượm tình cười đẹp biết bao,
Ngươi sẽ thích dáng vẻ yểu điệu của nàng.
Cưỡi báo đỏ chồn hoa theo,
Tân di xe đó quế treo làm cờ.
Phủ thạch lan mang theo đỗ hạnh,
Lựa hoa thơm hái gửi nàng tỏ tương tư.
Ở nơi trời khuất trúc sương,
Gian nan những phải vượt đường đến sau.
Đỉnh núi thẳm một mình đau đáu,
Nhìn mây trôi cuồn cuộn dưới chân.
Cũng chẳng biết làm thế nào, sơn quỷ vừa mới cất tiếng hát, A Kiều đã át cả người ta, hơn nữa hát còn rất có vận vị, rồi phụ nhân trong trang cũng hát theo, cả cánh đồng hoang rộn ràng tiếng ca.
Sơn quỷ thấy quý nhân hứng trí không hát nữa, tới bên bàn tiệc chủ nhân, múa ống tay áo càng nhiệt tình.
Một giọng nói nho nhỏ truyền tới tai Vân Lang:” Sơn quỷ vốn là một oán phụ mất đi ái tình, A Kiều quý nhân có cảm ngộ đó cũng không tệ.”