Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 216 - Q1 - Chương 216: Ngủ Một Giấc, Mùa Xuân Tới. (3)

Q1 - Chương 216: Ngủ một giấc, mùa xuân tới. (3) Q1 - Chương 216: Ngủ một giấc, mùa xuân tới. (3)

Vân Lang quay đầu lại thấy Đông Phương Sóc ngồi sau lưng mình, vừa uống trà, vừa uống rượu, rất nhàn nhã, lắc đầu:” Đó không phải chuyện tiên sinh cần quan tâm đâu, không tốt cho tiền đồ.”

“ Đó là bản tính của ta, từ khi đi học tới giờ, ngày đêm khổ học, không dám có chút lơi lỏng nào, sợ cô phụ kỳ vọng của huynh tẩu. Học đầy một bụng học vấn, không thấy đám ruồi nhặng xu nịnh nắm quyền bính mà đau lòng cho sinh dân thiên hạ.” Lúc này sơn quỷ vì xoay tròn mà váy bay lên, lộ ra đôi chân dài trắng trẻo, Đông Phương Sóc lại chẳng nhìn:” Tư mã ngài tài hoa quán thế lại rụt đầu làm rùa trong trang nhỏ, ta không làm thì ai sẽ làm?”

Vân Lang không phản biện, kệ Đông Phương Sóc vươn tay qua bên cạnh lấy mấy cái bánh cho Lương Cơ đang xem sơn quỷ khiêu vũ.

“ Có nhớ tiên dân khai hoang gian nan không?” Giọng nói cao vút của sơn quỷ lọt vào tai Vân Lang:

“ Nhớ!” Tất cả mọi người cả A Kiều đều đồng thanh hô vang:

Sơn quỷ quỷ xuống, duỗi người ra khi đầu rạp trên mặt đất, tạo thành tư thế khêu gợi:” Còn nhớ phụ mẫu dưỡng dục gian nan không?”

“ Nhớ!” Mọi người đứng dậy thi lễ với sơn quỷ:

Tráng hán mình trồng gõ trống như sấm rền, sơn quỷ một tay chống đất, một tay giơ lên trời:” Có nhớ ngũ cốc ngoi lên trên mặt đất ra sao không?”

“ Suốt đời không quên.”

Sơn quỷ xoay người như đám mây trắng, đôi chân dài trắng muốt uốn lượn tựa giao long, đợi váy hạ xuống, hai chân cũng đáp trên mặt đất, quỳ bài:” Hung Nô tập kích có anh dũng tác chiến không?”

Hoắc Khứ Bệnh và quân tốt đồng loạt đấm ngực rống lớn:” Dám liều chết.”

Sơn quỷ phủ phục xuống đất bái tạ mọi người, sau đó ngẩng đầu lên nở nụ cười kiều diễm như hoa:” Như thế năm sau ngũ cốc đầy bồ, người thú bình an.”

Vân Lang là chủ nhân bước ra thi lễ cung kính:” Đa tạ.”

Sơn quỷ đáp lễ, sau đó đi tới giường gấm an bài cho nàng, rót một chén rượu đổ lên mặt đất, rót thêm chén nữa, nhúng tay búng lên trời, cuối cùng uống cạn, tư thái ưu mỹ vô cùng.

Hai tráng hán đem hết bột than ném vào đống lửa lớn, ngọn lửa bùng lên tới tận trời.

Tới đây nghi lễ cầu phúc của sơn quỷ coi như kết thúc, mọi người có thể tận tình vui chơi.

Sơn quỷ mỹ lệ múa nửa canh giờ, không những mỹ lệ còn có ý nghĩa giáo dục, hỏi có nhớ tổ tiên, hỏi có hiếu thuận cha mẹ, có quên bản năng làm ruộng không đã đành, thấy quân tốt nhiều, chuyên môn hỏi có dũng cảm tác chiến không?

Rất có tính thời sự, sơn quỷ này hẳn không đơn giản.

A Kiều rất rộng rãi, thưởng cho một đĩa bánh vàng, Tào Tương một ngọc bội thanh ngư trong suốt, Hoắc Khứ Bệnh thưởng một hạt châu lớn bằng ngón cái.

So ra Vân Lang thưởng một mâm bạc tốt không đáng kể rồi, về phần Đông Phương Sóc hào sảng cởi ngọc bội Vân Lang đeo trên hông đặt vào khay, Lý Cảm thì không biết sao kích động lấy thiết vũ tiễn của mình đặt vào mâm.

A Kiều cười nghiêng ngả, chỉ thiết vũ tiến nói với sơn quỷ:” Có người muốn hộ vệ ngươi cả đời, ngươi có đồng ý không?”

Sơn quỷ chẳng có nửa phần thẹn thùng thi lễ với Lý Cảm:” Gặp được người quân tử, sao chẳng mừng, thiếp đây có phu, không dám theo.”

Lý Cảm ngớ người:” Thần vu cũng có phu quân?”

“ Năm tuổi đã gả cho sơn thần rồi.”

Nhìn Lý Cảm ngây ngốc, A Kiều cười suýt đứt hơi, đám phó phụ cũng cười ầm lên.

Hoắc Khứ Bệnh trán nổi gân xanh cảm thấy bị huynh đệ làm bẽ mặt, Tào Tương cười lăn cười bỏ chân chổng lên trời vô cùng thô bỉ, Vân Lang che mặt không dám nhìn ai nữa, tên này biết thần vu không thể gả cho người ta mà còn bày tỏ, không biết trong đầu chứa cái gì?

Trước giờ cứ nghĩ loại người làm sơn quỷ, thần vu đều âm u thần bí, giờ mới gặp một sơn quỷ thực sự, phát hiện ra là không phải thế, người ta căn bản không phải loại người đó, có lẽ trên người có hào quang thần linh, song trò chuyện với người thường cũng không có trở ngại nào hết.

A Kiều xưa nay không thích nữ tử xinh đẹp, đối với sơn quỷ lại không có chút thành kiến nào, hai người cuối cùng còn ngồi cùng giường gấm, không biết thì thầm với nhau cái gì.

Món ăn thịnh soạn luôn là trọng điểm của buổi tiệc, nhất là ở nơi thiếu thốn này.

Mùa đông thu hoạch một ruộng củ cải đường, đem nấu đường, không ngờ khiến Vân Lang thu hoạch được hai đấu đường đỏ.

Số lượng quá ít không đáng đem làm đường tinh, mặc dù đường đỏ không thể so được với độ ngọt của đường mía, nhưng có vị ngọt là tốt rồi.

Một bát nước đường đỏ liền thành thuốc tốt giúp phụ nhân Vân gia trị bất kỳ chứng bệnh gì, không biết nữa, chắc là vì vị ngọt có công hiệu của giả dược, đem lại an ủi chăng?

Dù sao thì A Kiều cũng uống ...

Bánh rán cho thêm ít đường đỏ, làm nó có vị ngòn ngọt, với người Đại Hán mà nói đã là món ngon vô thượng.

Đông Phương Sóc đang làm phú, không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì, A Kiều reo hò rất lớn, Lý Cảm cởi áo, khiêu chiến với tất cả mọi người, còn nói một mình có thể đánh bại tất cả. Biết thế nào cũng có người không phục, chỉ là không ngờ số lượng nhiều như vậy, cả đám xông lên, Lý Cảm đá ngã được mấy người liền bị nhấn chìm.

Đám phụ nhân không biết lấy can đảm đâu ra, tay nắm tay quây thành vòng tròn cực lớn quanh đống lửa ở giữa, học nhảy theo sơn quỷ, bất kể nhảy có ra gì hay không, tất cả đều nhảy, tất cả đều cười.

Sơn quỷ đi nhảy lên cái bàn nhảy múa, vũ đạo đẹp đẽ mà khoa trương, chẳng ngại thân thể lộ ra ngoài, A Kiều kích động cũng muốn lên nhảy múa, bị Đại Trường Thu giữ chặt lấy.

Tiểu Trùng khoác lên người tấm lụa mỏng cưỡi Đại Vương chạy khắp nơi, được đám Mao Hài đuổi theo sau gọi là sơn quỷ.

Mạnh Đại sớm uống say, thấy Tiểu Trùng chạy qua hét lớn đuổi theo, đuổi không được còn vấp ngã, bị rất nhiều trẻ con dẫm lên người.

Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương đấu rượu với nhau, chỉ là quỷ kế uống một nửa đổ một nửa bị phát hiện, Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi trên người Tào Tương đấm thùm thụp, còn nói hắn đã đơi ngày ngày bao năm.

Hồng Tụ giữ đúng phận sự ở bên Vân Lang, nó uống không ít, hai má đỏ au, nhìn ai cũng cười, như đứa ngốc.

Vân Lang nằm thẳng cẳng trên thảm, khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Tụ ngay trước mắt, bẹo cái má đáng yêu như quả táo đỏ:” Có vui không?”

“ Cả đời tỳ tử chưa bao giờ vui như thế.”

“ Vui là tốt rồi.” Vân Lang uống say ngà ngà, nhìn đám đông hoan lạc ở sân phơi, không ai còn nhớ năm ngoái vào ngày này, có một ông già mặt mày xấu xí ngồi đây chung vui với họ, y nâng chén hướng về phía hoàng lăng, nói nhỏ:” Gia gia, chúc mừng năm mới.”

Tới trưa hôm sau Vân Lang mới ôm đầu từ từ trong phòng đi ra, nhà cửa im phăng phắc, chẳng có mấy người ở ngoài.

Lương Ông tinh thần phấn chấn, đứng giữa sân chỉ huy các phó phụ thu gom chén bát vương vãi, thấy Vân Lang liền tới thi lễ.

Vân Lang xua tay bảo ông ta tự làm việc của mình, hiện y nói chuyện cũng thấy đau đầu, tìm Hồng Tụ không thấy, lại thấy Tiểu Trùng nửa người trên giường, nửa người dưới giường ngủ bất tỉnh nhân sự, cố nén cảm giác váng vất, đốt bếp lò, đun trà.

Chẳng biết hôm qua uống bao nhiêu rượu, uống ngụm trà nóng vào, liền phun ra ngoài.

Hoắc Khứ Bệnh toàn thân như bốc khói từ ngoài đi vào, chỉ mặc mỗi cái quần cộc, cơ bắp cứ như từ đá cẩm thạch làm thành, rắn chắc bóng loáng, chắc là vừa mới ngược đãi bản thân một trận.

Nhìn thấy bộ dạng bê bối của Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày bất mãn:” Ra chạy mười dặm, hoặc múa mâu hai nghìn lần cho rượu bốc hơi hết là khỏe.”

Vân Lang lắc đầu, y thấy nằm trên giường khôi phục nhanh hơn một chút, còn đỡ mệt người.

Hoắc Khứ Bệnh mắt đảo một vòng dụ khị:” Rèn luyện thân thể cho tốt mới có thể hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ này, tối qua ta mới được nếm trải niềm vui thuần túy, không muốn nó chỉ có một lần.”

“ Nói hay lắm.” Vân Lang vỗ tay, song vẫn loạng choạng đi về phòng ngủ, chẳng thèm cởi quần áo, ném cả người xuống giường, dùng chăn bọc toàn thân lại như tằm.

Y muốn tận dụng thời cơ hiếm có này ngủ một giấc thật say, đem toàn bộ chuyện buồn, vui chôn vùi ở năm Nguyên Sóc thứ nhất.

Ngủ một giác, khi mở mắt ra, chắc mùa xuân đã tới, trời ấm hơn, y sẽ rời bỏ nơi này.

….

Phù, vậy là móng heo cũng đã hoàn thành phần bố cục của truyện, sang quyển hai sẽ đi sâu hơn vào những phân tranh xung đột thời đại, kịch tình sẽ thực sự triển khai, lấy nhân phẩm bảo đảm, rất gay cấn cuốn hút.

Tiểu sư muội của Vân Lang xuất sơn, một cô nương thông minh, láu lỉnh hết sức dễ thương, làm Vân Lang yêu thương lại cũng đau đầu vì thân phận của y do tiểu sư muội mà bại lộ rồi. Thiên hô vạn ứng, nữ chính cũng xuất hiện, nàng là ai?

Chú: Trên là lời giới thiệu của con tác, các bạn đọc không hấp dẫn thì chửi con tác nhé.

HẾT Q1! Đọc hay cho cái comment nhé.

Bình Luận (0)
Comment