Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 218 - Q2 - Chương 002: Ngậm Máu Phun Người.

Q2 - Chương 002: Ngậm máu phun người. Q2 - Chương 002: Ngậm máu phun người.

Vân Lang thích nhất là được ngủ trong gió xuân nắng ấm.

Hôm nay ánh nắng làm người ta rất tốt, lấy cái ghế tựa, chăn mỏng, gọi Đại Vương tới nằm bên cạnh, Vân Lang chùm chăn lên mặt, ngủ tít thò lò.

Tiểu Trùng vốn định dẫn Đại Vương vào rừng thông một chuyến, thấy nó và thiếu gia ngủ say liền gọi huynh đệ Mạnh gia đi theo để nhặt quả thông về nấu trà.

Hồng Tụ khéo léo dùng vải dày bọc quanh ấm trà đặt bên cạnh thiếu gia, thiếu gia có thói quen thức dậy uống trà ấm, đợi tới lúc đó trà vừa mồm, thấy ba người Tiểu Trùng ra ngoài, vội vàng đeo gùi lên lưng đuổi theo.

Mùa xuân là mùa bận rộn, Lưu Bà phơi tằm, Lương Ông chỉ huy gia nhân cày cấy, rải hạt giống ra hoang nguyên, ai nấy đều bận túi bụi.

Người ra người vào tiền viện nhìn thấy thiếu gia lười biếng nằm ngủ dưới mặt trời là tự giác nhón nhẹ chân, cười vui vẻ.

Vân Lang bây giờ không cần làm việc nữa, đám thiếu niên bây giờ đã có thể nhẹ nhàng dẫn trâu cày ruộng, tuy vất vả nhưng coi đó là lạc thú.

Gia chủ nhà ai lại xuống ruộng, dù thiếu gia thích được gọi là thiếu gia thì vẫn là gia chủ, đến Lương Ông, Lưu Bà còn không làm việc nữa, nếu gia chủ phải làm việc, bọn họ phải dấu mặt vào đâu?

Chỉ cần thấy thiếu gia nằm đó ngủ ngon là họ cũng yên tâm làm việc, chứng tỏ không có việc gì đáng lo cả.

Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Tào Tương mệt mỏi trở về, ồn ồn ào ào đánh thức Vân Lang, vươn vai một cái, vừa vặn ngủ giấc ngon, tinh thần no đủ, vui vẻ rủ rê:” Buổi tối đánh mạt chược không?”

“ Tuần doanh.” Hoắc Khứ Bệnh đáp cộc lốc, đường đường quân tư mã mà ba ngày mới thấy mặt trong quân doanh một lần, sự nhân nhượng của hắn với Vân Lang đã sắp tới cực hạn:

Lý Cảm lắc đầu từ chối:” Tắm rửa xong đi xem trang viên của ta xây dựng ra sao, không rảnh.”

Tào Tương vừa tập luyện bở hai tai về, nhìn Vân Lang an nhàn như thế cũng chướng mắt lắm, hừ lạnh:” Tối mẹ ta tới.”

Đúng là sét đánh ngang tai.

Người khiến Vân Lang đau đầu nhất không phải A Kiều, nàng là nữ tử thiện lương bị chiều hư, cứ để nàng giữ sự cao quý của mình, nàng sẽ có thể giúp đỡ ngươi ở nhiều mặt, còn rộng lượng không đòi thù lao.

Trường Bình thì khác.

Với Vân Lang mà nói, nàng là một vu bà xinh đẹp cầm lưỡi hái múa lung tung.

Trường Bình mà tới, thế nào cũng có một hoặc vài kẻ xui xẻo sẽ chết, hoặc là đã chết.

Vân Lang rất không hiểu, theo lý mà nói Trường Bình đã gả cho Vệ Thanh mà nàng hài lòng, phải sống mỹ mãn hạnh phúc, nếu sinh cho Tào Tương một hai đệ đệ, muội muội là tuyệt nhất.

Nhưng không, Trường Bình có tất cả mà vẫn chưa chịu an phận.

Lần này người chết là người quen của Vân Lang, Bàng Quang hầu Lưu Dĩnh, đi theo ông ta còn có một người tên Mặc Hằng.

Nghe đâu trước khi Lưu Dĩnh bệnh chết, Mặc Hằng nói với người bên cạnh :" Cự tử chết, sao có thể thiếu người tuẫn táng?"

“ Lưu Dĩnh chết, trung úy phủ xét nhà chỉ tìm ra một nghìn bốn trăm đồng.” Trường Bình tất nhiên ngồi ở chủ vị Vân gia, cầm ấm trà tinh mỹ vừa ưu nhã uống trà vừa nói:

“ Liên quan gì tới thần?” Vân Lang rất bất mãn, giọng điệu Trường Bình như mình lấy tiền của Lưu Dĩnh vậy:

“ Lưu Dĩnh trước khi chết qua lại với ngươi mật thiết nhất.”

“ Ông ấy thích bào, dùi, đục của Vân gia, thích xem công cụ của Vân gia, ông ấy là hầu gia, hạ quan từ chối được sao?”

Trường Bình cứ việc mình mình nói:” Gia nhân Bàng Quang hầu nói, tiền trong nhà đều mang đi xây nhà cho ngươi, nên nhà nghèo rớt.”

Vân Lang điềm nhiên đáp:” Đó là vụ mua bán hai bên đều tình nguyện.”

Trường Bình liếc xéo một cái:” Trưởng thành rồi, trước kia gặp ta thở mạnh cũng không dám, giờ dám phản bác lời ta rồi.”

Nghe thế tim Vân Lang đập đánh thót, còn chưa kịp nói gì thì đã có hai phó phụ mặt mày bặm trợn hung hãn xông tới định bắt, Vân Lang quát một tiếng, giật khuỷu mạnh vào ngực một người, ngực mụ ta rung lên như sóng dợn tiêu tan toàn bộ lực đạo, mụ ta giơ vẫn dang tay định ôm Vân Lang vào lòng, y nhanh nhẹ đạp chân xuống đất đổi hướng lao đi.

Ai ngờ mặt bị úp vào ngực một phó phụ, hơi thở tắc ở ngực, muốn thở ra cũng không được, hít vào cũng không xong, bị người ta tóm cổ áo diều hâu như tha gà con, ném xuống đất, xương cốt toàn thân muốn rời ra, một phó phụ ngã người định đè lên. Vân Lang thất kinh lăn mình trên mặt đất, chạm vào tường.

Hai phó phụ thấy Vân Lang đã hết đường chạy, từ từ ép tới.

“ Ngươi tưởng đủ lông cánh rồi, là có thể bay hả?” Trường Bình thong thả nhấp một ngụm trà:

Vân Lang định lao người đi, phó phụ kia trông thì to béo mà động tác rất nhanh nhẹn, hạ người giang rộng tay như đô vật sumo, làm y lại lùi về, ngày càng bị dồn vào góc.

“ Đừng cố chống cự, ngươi nghĩ mấy phụ nhân này từ đâu ra? Cho ngươi biết, đó là Kháo Sơn phụ tới từ Trường Thọ cung đấy, Hán Tín năm xưa có lợi hại không, danh tướng cái thế còn chẳng bị những phụ nhân như họ đánh chết.”

Vân Lang bị hai phó phụ vờn như chuột, cảm giác y bị xúc phạm vô cùng:” Rốt cuộc công chúa muốn gì, nói ra đi, đồng ý được thì tại hạ nhất định sẽ đồng ý, nếu không dù có chết ta cũng không đồng ý.”

Trường Bình thấy Vân Lang thay đổi cách xưng hô, biết y đã tức giận, vẫn không coi lời ấy ra gì:” Chỉ trong một tháng mà một người khỏe mạnh lại gầy tới không còn ra hình người, đến khi chết không ai cảm giác người chết là Lưu Dĩnh. Mặc Hằng lại cho một mồi lửa đốt cả bản thân và thi thể Lưu Dĩnh ra tro, tất cả xảy ra trước khi thi hành Thôi Ân lệnh, cho nên bây giờ Bằng Quang hầu là Lưu Đạt, nhi tử của ông ta.”

“ Hầu tước không đổi, vẫn là Bằng Quang hầu, vẫn là quan nội hầu, vẫn là huyết mạch trực hệ cao quý của cao tổ, khiến Thôi Ân lệnh mà bệ hạ toàn lực thi hành trành trò cười. Đây là tiền lệ xấu, sau này đám chư hầu quốc triều sẽ khiến con cháu trực hệ chết hết, phong quốc sẽ một mạch đơn truyền, khiến Thôi Ân lệnh của bệ hạ thất bại.”

Suốt mùa đông vừa qua Vân Lang không chỉ chui chăn nằm ngủ, y ngầm cải tạo Vân gia, nhất là nhà chính, bố trí một vài cạm bẫy. Ở vị trí này Vân Lang có thể khởi động cơ quan học được từ hoàng lăng, dễ dàng giết chết hai phó phụ này, dù trở mặt với Trường Bình cũng không ngại, y đã chuẩn bị sẵn sàng có thể đi bất kỳ lúc nào rồi, vì thế mà lạnh lùng nói:” Liên quan gì tới ta?”

Trường Bình hơi nhíu mày, thái độ Vân Lang đột nhiên thay đổi, hiển nhiên có chỗ dựa, tiểu tử này có điều cố quái, phất tay bảo hai phó phụ lui ra, đích thân bước tới xem rốt cuộc y to gan tới mức nào:” Có người nói Lưu Dĩnh lấy được của nhà ngươi thuốc giả chết, người uống vào dù chôn dưới đất mười ngày nửa tháng, đào lên vẫn sống tốt.”

Hoang đường, ngu xuẩn, Vân Lang muốn cười thật lớn:” Trên đời làm gì có thứ đó.”

“ Có, hai chân Trương Liên bị thối, lang trung trong quân nói hắn chết rồi, kết quả ba ngày sau Trương Liên sống lại.”

Vân Lang há to mồm như không còn gì để nói, hai chân Trương Liên sau khi bị chặt, dùng sắt nung đỏ cầm máu, trải qua phẫu thuật thô bạo như thế, tên đó vì quá đau đớn rơi vào trạng thái chết giả, mạch yếu tới gần như không thể tra ra, Vân Lang cũng cho rằng hắn đã chết, song phái người chiếu cố, rồi tên này từ Quỷ Môn quan quay lại.

Vì chuyện này Vân Lang còn cảm khái sức sống ngoan cường của đám người nguyên thủy Đại Hán, không ngờ bị người ta truyền đi hoang đường như thế.

“ Trương Liên về thành Trường An, gặp ai cũng khen ngơi y thuật vô song, ngươi khác bán tín bán nghi, nhưng ta thì biết là thật. Tương Nhi từ nhỏ mắc quái bệnh, đến ngay y giả của hoàng cung cũng nói bệnh nó không thể cứu, cùng lắm sống thêm một năm, vậy mà ở trang viên của ngươi hai tháng, không những khỏi bệnh, còn có thể dẫn quân truy kích tàn dư Hung Nô hơn nghìn dặm.”

Vân Lang tới lúc này còn nói gì được, quay mặt sang bên khỏi nhìn bộ mặt xinh đẹp đáng ghét của Trường Bình đã tới rất gần:” Rốt cuộc công chúa muốn gì?”

Bình Luận (0)
Comment