Khuất phục được tên tiểu tử trán để trên trời này, Trường Bình mỉm cười đắc ý: “ Thế mới là trẻ ngoan, thứ nhất, gia sản Bàng Quang hầu bị ngươi vơ vét sạch, chuyện này ngươi phải nhận.”
Vân Lang càng tức giận, hiểu ra ngay vấn đề:” Như thế nghĩa là số tiền tìm được ở nhà ông ta không phải một nghìn bốn trăm đồng?”
Trường Bình không thèm trả lời:” Thứ hai, Bàng Quang hầu chưa chết, mà trốn vào rừng làm Mặc gia cự tử rồi.”
Nói vậy ông ta chết thật rồi.
“ Thứ ba, ngươi đã hiến ba viên thuốc giả chết cuối cùng cho bệ hạ, vì thiếu dược liệu, nên không thể làm ra được nữa.”
Tức là Lưu Triệt muốn ba người nữa cải tử hoàn sinh, Vân Lang hét lớn:” Ta không muốn xen vào chuyện tranh đấu hỗn loạn của hoàng gia hay đại thần, chuyện của các ngươi không liên quan tới ta.”
Trường Bình nhìn sắc mặt biến đổi liên hồi của Vân Lang, đáng lẽ thái độ chống đối này của y phải khiến nàng tức giận, nhưng nàng chỉ khẽ thở dài:” Ngươi sớm muộn cũng thành nanh vuốt của bệ hạ, đó là vinh hạnh của ngươi.”
Vân Lang không thèm đáp, y lấy sự im lặng thể hiện sự khinh bỉ của mình.
“ Đó đã là kết cục tốt nhất mà ta tranh thủ cho ngươi rồi đấy.” Trường Bình đột nhiên đổi sang giọng chua chát:” Các ngươi còn quá trẻ, không rõ hung hiểm, Bệnh Nhi sẽ là thống soái xuất sắc nhất, song giỏi công mà không giỏi thủ. Tương Nhi trở thành hầu tước ưu tú, nó mưu kế đa đoan song thiếu ứng biến. Lý Cảm là một chiến tướng xuất sắc trí dũng song toàn, tâm trí lại không đủ kiên định, dễ bị ngươi dụ hoặc. Còn ngươi, ngươi là mưu sĩ xuất sắc, nhưng tính cách ngạo mạn bất thuần, dễ chuốc họa vào thân nhất.”
“ Ta mời bốn vị thuật sĩ xem tướng mệnh cho các ngươi, cả bốn các ngươi đều không có kết cục tốt, Bệnh Nhi khó sống tới tam thập nhi lập, Lý Cảm chết bất đắc kỳ tử, còn Tương Nhi khó qua tuổi nhược quan, ngươi tài chí ngút ngàn lại bỏ đi tuyệt tích.”
Vân Lang không lạ gì chuyện Trường Bình mê tín tin tưởng thuật sĩ, làm việc gì cũng gọi thuật sĩ tới nhà xem trước, nhưng những lời kia trong một giây khiến y giật mình. Nhưng chỉ một thoáng thôi, nếu nghĩ kỹ cũng chẳng thấy gì lạ, nếu là người tìm hiểu con người bốn huynh đệ bọn họ thì đưa ra kết luận bi quan nhất có khó gì, cho dù đoán sai có sai, tới lúc đó đám thuật sĩ giang hồ đủ cách bao biện, thậm chỉ nhận công về mình, giọng đầy mỉa mai:” Thuật sĩ đó rốt cuộc là ai?”
Trường Bình không trả lời mà tới gần Vân Lang tiếp tục nói:” Nếu bốn đứa các ngươi tương thân tương ái thì có thể xoay chuyển, như Tương Nhi tới chỗ ngươi, giờ tai qua nạn khỏi, mấu chốt là ở đứa có vẻ mềm mỏng nhất kỳ thực lại cứng đầu nhất là ngươi.”
Vân Lang giễu cợt:” Được, vậy thì cả bốn cùng từ quan, vui vẻ ở nhà làm ruộng, không trêu chọc vào ai, tời mùa nộp thuế, tới lượt lao dịch, thế được chưa?”
Trường Bình đặt tay lên vai Vân Lang, nhẹ nhàng nói:” Đừng nói lời trẻ con thế, ngươi biết đời nào chúng nó chịu, hơn nữa nói một câu không khách khí, nếu như không có những bản lĩnh kỳ quái của ngươi khiến bệ hạ nhìn với con mắt khác, nếu không phải ngay từ đầu ta thấy ngươi vừa mắt, ngươi tưởng có thể sống yên lành ở Thượng Lâm Uyển bao lâu qua?”
“ Ngươi có biết bao nhiêu người thèm muốn đất đai ở đây, ngươi có biết vì sao ngươi làm ra bao nhiêu thứ cổ quái như thế mà không có mấy ai tới quấy rầy cuộc sống yên bình của ngươi không? Đám huân quý quen ăn thịt người vì sao chưa lột da nuốt xương ngươi?”
“ Thôi ân lệnh chính là một cái roi để quất vào loại tiểu phú tức an, là thanh kiếm chặn đứng tư tưởng một người phú quý, con cháu mãi mãi an nhàn của huân quý. Tương Nhi vì sao mới khỏi bệnh đã phải cắn răng lên lưng ngựa như thế, ta cố gắng giúp ngươi, ngươi lại còn cho rằng ta hại ngươi.”
Trường Bình nói một thôi một hồi mà mặt Vân Lang quật cường, càng nghĩ càng giận, trong mắt nàng, Vân Lang có được ngày hôm nay đều nhờ mình, vậy mà tên tiểu tử này không biết điều, xong việc chạy một mạch chưa một lần tới hầu phủ cảm tạ nàng, bàn tay nắm vai Vân Lang vốn rất ôn nhu, thành bóp chặt, móng tay sơn đỏ chót bấu cả vào thịt y.
Đến trưa ăn cơm, mấy tên khác cúng về, nhìn bộ mặt âm trầm của Trường Bình, cả đám cúi mặt không ai dám nói thừa một câu.
Trường Bình không ăn uống gì đã đi rồi.
Hoắc Khứ Bệnh lúc này nhìn Vân Lang dùng ba ngón tay cầm đũa, cười khổ hỏi:” Ngươi bị cữu mẫu ta bẻ ngón tay à?”
Vân Lang nghiến răng:” Hai ngón.”
Tào Tương thương hại nhìn Vân Lang:” Mẫu thân ta năm tuổi luyện võ, mười ngón tay mà đeo móng tay vào có thể tay không đỡ đao.”
Vân Lang dùng ba ngón tay bới từng hạt cơm, hậm hực nói:” Ta đâm đầu vào ngực một phụ nhân to béo gọi là Kháo Sơn Phụ suýt chết ngạt... Thế nào cũng xúi quẩy nửa năm.”
Lý Cảm đặt bát xuống cả kinh nói:” Làm sao mà dùng tới cả Kháo sơn phụ, đó là tử sĩ của Trường Thọ cung.”
Vân Lang cơ mặt giật giật nhìn Tào Tương:” Sao trước kia ngươi không nói mẹ ngươi có võ công?”
Tào Tương bĩu môi:” Người đánh ngươi là mẫu thân ta, có bản lĩnh đi mà tìm, đừng trút giận lên ta.”
Vân Lang thở dài, Tào Tương nói đúng, hắn vô tội:” Mẫu thân ngươi đi tìm A Kiều rồi, thương lượng thuyết phục bệ hạ gộp Trường Môn cung vệ và Vũ Lâm quân làm một.”
“ Ai đứng đầu?” Tào Tương vọt miệng hỏi ngay:
“ Ngươi nói xem!”
Tào Tương có chút không cam lòng:” Thế thì là Khứ Bệnh rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh không tranh cãi vô nghĩa, về mặt này hắn thừa tự tin, nghĩ tới đội quân thảm hại của mình nếu tiếp nạp thêm quân của Tào Tương sẽ mạnh hơn nhiều, phấn kích tuyên bố:” Chiến binh trung quân tám trăm không nhiều hơn.”
Lý Cảm cũng nói:” Thám báo tiền quân ba trăm, nhất định là tinh nhuệ.”
Tào Tương thở dài:” Vậy ta làm hậu quân, ba trăm gia tướng có thể đảm nhận.”
Thấy ba ngươi kia nhìn mình chằm chằm, Vân Lang làu bàu:” Tức là còn bao nhiêu rác rưởi các ngươi ném hết cho ta?”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêm túc đính chính:” Là truy trọng doanh.”
Tào Tương cười bổ xung:” Cũng là hỏa phu doanh.”
Lý Cảm nói xen vào:” Toàn bộ chiến mã súc sinh cũng do ngươi phụ trách.”
“ Ta là tư mã, không phải hỏa phu đầu, không phải mã phu đầu.” Vân Lang nghiến răng, cái Đại Hán khốn kiếp toàn lũ biến thái nhăm nhăm muốn ra trận:
Chẳng ai quan tâm tới y, Hoắc Khứ Bệnh ăn thật nhanh rồi tuyên bố:” Từ chiều nay, hai quân biên luyện.”
….
Chủ Phủ Yển đang nghiên cứu sổ sách của Vân thị, đó là một loại sách mà quan phủ mỗi năm vào tháng tám biên luyện dân hộ làm sai dịch.
Hiện Vân thị còn ở giai đoạn phát triển sơ khai nhất, ngay cả quản sự như Lưu Bà, Lương Ông đều không biết chữ, có sổ sách bằng không, còn chẳng tiện dụng bằng Lương Ông dùng hạt đậu tính toán.
Nói cách khác Chủ Phụ Yển muốn làm rõ tài sản của Vân gia, chỉ còn cách bỏ công sức đếm số vò đậu đủ mọi màu sắc trong phòng Lương Ông.
Đừng nói ông ta, mà tới ngay bản thân Vân Lang cũng chẳng nhớ nổi loại đậu nào đại biểu cho loại tiền nào.
Vân thị tất nhiên là thượng hộ, nhà tước vị nhỏ hơn triệt hầu thì phải nộp thuế, có thuế đầu người và thuế sô cảo (rơm rạ), hai loại thuế vụ này nếu tước vị nhỏ hơn tả thứ trưởng phải nộp toàn ngạch.
Vân Lang là thiếu thượng tạo, vừa vặn nhỏ hơn tả thứ trưởng một chút.
Mỗi khoảnh ruộng thu hoạch phải nộp một thành sô thuế, thứ này là để cho chiến mã ăn, còn phải nộp cảo thuế, cũng là cỏ khô cho chiến mã ăn.
Thuế đầu người thì càng không thể thiếu, nam đinh thành niên của Vân gia, kể cả công tượng chỉ có mười chín người, thuế đầu người phụ nhân giảm một nửa, sau vụ thu hoạch mùa hè, Vân thị phải nộp thuế lần đầu.
Đây là mạch sống của Đại Hán, còn với Vân Lang mà nói thì vô cùng đáng ghét, vì y phát hiện, sau khi nộp thuế thì bổng lộc của mình chỉ còn vài trăm đồng.