Chủ Phụ Yển tất nhiên không hiểu được ưu tư trong lòng Trương Thang, năm xưa ở chuyện phế trừ Trần hoàng hậu ông ta chính là binh tiền mã tốt của hoàng đế.
Cứ nghĩ kết cục của Trần hoàng hậu trừ cái chết ra thì không còn đường nào khác.
Ai ngờ Trần A Kiều là rết trăm chân, dù phạm vào tội dùng thi cổ, vẫn bình an vô sự chưa nói, bây giờ còn có khả năng quay về vị trí cũ, làm Trương Thang không run sợ sao được.
May là Trần hoàng hậu bây giờ có vẻ rất bận rộn, không có ý đối phó với ông ta, lúc này Trương Thang dù to gan tới mấy cũng không dám đụng chạm tới Trần A Kiều lại lần nữa được ân sủng của hoàng đế.
Chủ Phụ Yển chỉ nhìn độ sâu của vết xe là đoán ra đại khái thành quả giao dịch, không khỏi tặc lưỡi, chuyện này đảo lộn hoàn toàn nhận thức của ông ta:” Một lần đã trăm vạn tiền, nông gia kiếm được nhiều tiền thế sao? Chỉ vẻn vẹn bằng nuôi tằm, nuôi gà vịt thôi ư?”
“ Điều trung đại phu thấy cũng giống điều mỗ thấy, đúng là chỉ có nuôi tằm và gia cầm.”
Nói về tích lũy gia sản thì Chủ Phụ Yển mới ở giai đoạn khởi đầu, khi mới bắt đầu sĩ đồ không thể vơ vét quá nhiều tiền tài, đó là nhận thức chung của quan viên. Cho dù bọn họ có thể dự liệu được mình nhất định sẽ đại phú đại quý thì cũng không cách nào so với tốc độ kiếm tiền này.
Khi xem ngựa bốn bánh của A Kiều đi qua Vân thị, xa phu ưỡn ngực ngẩng đầu, khẽ kéo dây cương, bốn con ngựa hí dài tung vó, tám kỵ binh giáp sĩ hộ vệ, rầm rập tiến về Trường Môn cung để lại hai vị quan lớn mặt mày lem luốc đứng bên đường như hai tên ngốc.
Xe ngựa toàn bộ là một màu đen, khoang xe khảm hai đóa mẫu đơn vàng cực lớn, ngoài ra không có thêm trang sức nào khác, nhưng thiết kế chỉnh thể khí thế trang trọng, bánh xe bọc sắt kiên cố, trục xe sắt nhô ra, khiến cả cỗ xe trông như một còn mãnh thú.
Vốn là còn có hoa văn long phượng, nhưng bị A Kiều phủ định, yêu cầu của nàng với chiếc xe này chỉ có một là biểu hiện được thần uy cao quý, để người ta nhìn vào là biết ngồi trên xe là nữ nhân cao quý nhất thiên hạ.
Đông Phương Sóc phản đối, hắn cho rằng đây phải là cỗ xe đẹp đẽ tinh xảo, hắn tự tin vào tài ăn nói sẽ thuyết phục được A Kiều, kết quả là đầu sưng một cục to tướng, tức giận vô cùng, nữ tử dùng lễ khí đánh người, thiên hạ chỉ có mình A Kiều.
Thế nên Vân Lang biết khôn không nói gì hết, cứ thế mà thiết kế rồi sửa sang, đúng ý A Kiều, cho tới khi mang đậm phong cách huyền ảo mới được A Kiều tiếp nhận.
Từ khi có cái xe này, A Kiều mấy năm qua chưa từng rời Trường Môn cung nửa bước đã đánh xe đi khắp Trường An.
Cỗ xe vì giới hạn chế bởi đường xá của Trường An nên chỉnh thể không lớn lắm, song do Vân Lang thiết kế nên trang trí bên trong không khác gì khoang máy bay, không gian nho nhỏ mà không chật chội, mỗi vật dụng đều đa năng.
Thậm chí thiết bị tắm rửa cũng có luôn, mặc dù chỉ miễn cưỡng dung nạp một người, nhưng A Kiều yêu thích vô cùng.
Quan trọng nhất xe ngựa được trang bị cả lò so giảm sóc, tuy do công nghệ, lò so quá to, nhưng vì thế trông càng khí thế, dù chạy nhanh, khoang xa cũng không cảm thụ quá nhiều chấn động.
Tất nhiên là so với điều kiện ở Đại Hán thôi, chứ nếu đời sau, máy cày còn chạy êm hơn cái xe quái dị này ...
Vân Lang thì chưa hài lòng, A Kiều thì quá mức hài lòng, phàm là người từng ngồi qua cái xe này, không ai là không hài lòng.
Chẳng mấy chốc Vân Lang cười híp mắt, vì A Kiều là người đại diện sản phẩm quá ưu tú, cái sản phẩm công nghiệp sơ cấp nhất thành lợi khí cướp tiền ở Đại Hán.
Chỉ cần là đồ xa xỉ thì không lo thiếu đường tiêu thụ, đám phú hào vì khoe khoang thậm chí còn treo tơ lụa trong rừng tới tận mười dặm cơ mà. Bây giờ có siêu cấp xe ngựa thực sự khoe khoang được thân phận, làm gì có chuyện không mau mau mang về.
“ Ngươi nói đó sẽ là quân phí của chúng ta?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn chiếc xe ngựa của A Kiều lao đi như ngựa điên, mắt đầy hoan hỉ:
Vân Lang vẫn đang xem kỵ binh huấn luyện giữa đồng hoang:” Tạm thời là vậy, mà hôm qua ta nghiên cứu chế độ phủ tuất tướng sĩ, quá bèo bọt.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài: “ Chính vì thế mà cữu cữu ta được ban thưởng đều đem chia cho huynh đệ, rốt cuộc vì thế mà bị chỉ trích, cho quân tốt cùng khốn ít vật tư thôi bị người ta chụp cho cái mũ mua chuộc lòng người. Như Công Tôn Ngao, có được đồng nào mang hết về nhà lại nhàn.”
Lý Cảm nhíu mày:” Phụ thân ta chỉ chia có quân tốt một ít thôi, không phải toàn bộ, đa phần tướng sĩ là thế.”
Tào Tương cười dài không coi ra gì:” Chúng ta có tiền, kẻ nào chướng mắt thì ngậm miệng cho gia gia, dám nói linh tinh, nếu không gia gia đánh gãy hết răng.”
Vân Lang cũng cười:” Thế thì quân tốt của chúng ta không thể nhiều được, ta thấy giới hạn ba nghìn là tốt nhất.”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Không được, muốn tổ thành quân đội độc lập phải năm nghìn mới thành quân, có thể chúng ta mới có thể độc lập đối diện với quân địch.”
Vân Lang nhún vai:” Ta thì chẳng sao, ba nghìn con dê cũng phải chăn, năm nghìn con dê cũng phải chăn, chỉ cần ngươi thấy thống ngự được mà không rước lấy phiền toái thì ta không có ý kiến gì.”
Tào Tương thấy mấy người kia nhìn sang mình thì rối rít xua tay:” Không được, không được, ta không dám gặp bệ hạ đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ một lúc rồi nói:” Chuyện này sau hẵng tính, bây giờ chúng ta mới có một nghìn ba trăm, để đạt được con số đó còn xa, chỉ cần chúng ta chứng tỏ được năng lực thì bệ hạ không phản đối đâu.”
Bốn thiếu niên tướng lĩnh phấn chấn vẽ ra tương lai rộng lớn không chuyên môn tránh người khác, vì thế mau chóng lọt vào tai Lưu Triệt.
Khi Lưu Triệt xem thẻ trúc viết những lời này thì đã là ba ngày sau rồi, xem xong cười không thôi.
“ Muốn một đội quân mạnh, lại lo trẫm nghi kỵ, bằng vào bốn tên tiểu tử chưa đủ khiến trẫm nghi kỵ, trẫm chỉ sợ đại quân của mình không đủ cường đại, sợ tướng quân của trẫm không đủ dũng mãnh thôi, mấy tiểu tử này xem thường trẫm quá rồi.” Lưu Triệt ném mật tấu sang bên, tiếp tục nghiên cứu bản tấu khác, đó là quân báo Vệ Thanh dùng khoái mã gửi từ Hữu Bắc Bình về.
Tin tức trên quân báo khó có thể nói là tốt, người Hung Nô ở Hữu Bắc Bình đã rời đi, đại quân không còn đất dụng võ, Vệ Thanh muốn đại quân có thể chuyển đường sang Vân Trung công kích hai vị vương giàu có nhất của Hung Nô là Bạch Dương vương và Lâu Phiền vương, trong tay họ có mấy trăm vạn súc sinh, đù để bù lại tổn thất mà Tả Cốc Lễ vương mùa đông năm ngoái gây ra với Thượng Quận, Thái Nguyên và Nhạn Môn.
Trong quân báo của Vệ Thanh phân tích kỹ càng tình thế hiện tại, tất cả người Hung Nô cho rằng quân Hán sẽ tìm Tả Cốc Lễ vương báo thù, không bằng nhân cơ hội toán lực tấn công nhị vương kia, chiếm lĩnh vùng Hà Sóc có cỏ cây tươi tốt, để quân Sóc Phương ở trên cùng quốc thổ từ đặt hờ biến thành hiện thực.
Lưu Triệt xem lại tấu chương một lần nữa, rất muốn tìm người thương lượng, lời vừa ra khỏi miệng đã thay đổi, phê vào quân báo một chữ lớn "được".
Sau đó vặn mình một cái, sáng nay đi một chuyến đau lưng, chợt nhớ một chuyện quay sang nói với hoạn quan Tùy Viện:” Xe ngựa của A Kiều không tệ, lệnh Đông Phương Sóc làm cho trẫm một cỗ.”
….