Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 222 - Q2 - Chương 006: Danh Tướng Là Thế Sao.

Q2 - Chương 006: Danh tướng là thế sao. Q2 - Chương 006: Danh tướng là thế sao.

Hoắc Khứ Bệnh học từ Vân Lang một thứ, đó là sửa được thói quen nói những chuyện quan trọng ở chỗ đông người.

Không chỉ hắn, mà người Hán nhiều lúc quá to mồm, ở thế giới thiếu thông tin này, cách thu hút sự chú ý của người khác chính là nói những điều người ta không biết.

Cho nên chỉ cần bọn họ biết, dù chỉ vẻn vẹn là chút ít thôi cũng nói cho toàn thế giới biết.

Huân quý tất nhiên là người cống hiến chuyện đời tư bê bối, còn Vân Lang hiến ra trò chơi ái tình cực kỳ ướt át.

Cho tới tận bây giờ Vân Lang cũng không biết tin tức do ai truyền ra, Hoắc Khứ Bệnh thề hắn chỉ kể cho Lý Cảm, Tào Tương, sau đó hắn còn vớ vẩn tới mức đổ cho Trác Cơ. Vân Lang không tin, đoán chừng là Bình Tẩu nói ra, cái lão tặc dâm ô đó vì ngứa mồm, hoặc vì trao đổi lợi ích nào đó mà nói ra, khả năng cao.

Loạn do lời mà ra, vua không kín lời thì mất thần tử, thần tử không lời thì mất mạng, cơ sự không giữ bí mật thì thành hại. Câu này trong ( Dịch kinh), Vân Lang thấy chuyên môn nói cho người Hán nghe.

Vân Lang nói chuyện cơ mật thường chia trường hợp.

Giả sử là bí mật lớn nhất trong lòng, sẽ chỉ nói với các Thần vệ trong hoàng lăng, nếu là tâm tư xấu xa của bản thân thì thường chỉ nói với Đại Vương, rồi cẩn thận dặn nó không được kể với ai.

Còn chuyện ít bí mật hơn nữa thì nói với Hoắc Khứ Bệnh, có điều tới mức độ này thì dù bị người khác biết cũng không lo gây họa lớn.

Bên cạnh có Tú Y sứ giả thì Vân Lang biết, nhưng không biết là ai, có thể dùng phương pháp loại trừ để truy ra, nhưng y chưa bao giờ tốn công tìm hiểu, người ta lộ ra thì sao nào?

Lộ rồi sẽ bị gọi về, sau đó lại kiếm một tên Tú Y sứ giả càng cẩn mật hơn, thế thì càng tệ.

Trên đời này thêm một người bạn, bớt đi một kẻ thù luôn là chính xác nhất.

Ở tầng cấp quốc gia mà nói, y và Tú Y sứ giả đứng chung một chiến hào, người Hung Nô mà đánh tới sẽ không vì hắn là Tú Y sứ giả mà bớt chém một đao, ngược lại khi y bị người Hung Nô chém, rất có thể Tú Y sứ giả sẽ xông ra cứu viện.

Trong đại hoàn cảnh như thế, Vân Lang thấy nên đoàn kết tên Tú Y sứ giả đó vào cùng một lực lượng, mặc dù như thế khiến tên Tú Y sứ giả tưởng là mình đi mật báo ấy sẽ rất thống khổ, Vân Lang sẵn lòng để hắn thống khổ cả đời.

Khi bốn người nằm trong ao nước nóng yêu thích ở lưng chừng núi nói chuyện cơ mật thì Đại Vương sẽ được cho một miếng thịt lớn ngồi bên gặm chơi.

“ Ngươi nghĩ lúc này lời của chúng ta đã tới được chỗ bệ hạ chưa?” Cái bụng của Tào Tương cơ bản không giữ được lời, sốt ruột hỏi:

Vân Lang uống một ngụm rượu nếp:” Chắc là rồi đấy.”

“ Ta vẫn muốn tìm ra tên khốn đó.” Lý Cảm rất ghét những kẻ phản trắc, thấy Đại Vương không có dấu hiệu cảnh giác thì biết ngoài bốn người không có ai nữa mới nói nhỏ:

Hoắc Khứ Bệnh lườm hắn:” Ngươi ngay cả nói lớn cũng chẳng dám thì tìm thế nào?”

“ Bình tĩnh đi, đừng để lộ ra, cũng đừng cố tìm hiểu, có hắn thì lời của chúng ta mới có thể nhanh chóng truyền vào tai bệ hạ mà không lo bị sửa đổi. Ngoài ra chuyện như vừa rồi chỉ có thể làm thật ít, khi nào là việc thực sự trọng đại mới dùng tới hắn, nếu nhiều bệ hạ sẽ nghi.” Vân Lang căn dặn:” Mặc dù bốn huynh đệ chúng ta đều thông minh hơn người, song đừng thể hiện ra là thông minh hơn bệ hạ, nếu không chúng ta sẽ là tên ngốc lớn nhất thiên hạ.”

Lừa được hoàng đế một lần, Tào Tương hả hê đắc ý lắm, giang rộng tay hai tay ngửa cổ dựa vào tảng đá, mặt làm bộ khổ sở:” Gia gia thiên tư thông tuệ, ngươi bắt ta giả ngốc thì làm khó ta quá.”

Hoắc Khứ Bệnh đạp nước một phát:” Bộ dạng bây giờ của ngươi đủ ngu xuẩn rồi đấy.”

Tào Tương định cãi lại, rốt cuộc nhìn Hoắc Khứ Bệnh một cái rồi nín luôn, tên này hơn một năm qua thay đổi quá nhiều, ngay cả người từ nhỏ đã thân thuộc với Hoắc Khứ Bệnh như hắn mà đôi khi thấy hắn nghiêm túc còn cảm thấy gò bó, khỏi phải nói quân tốt thế nào.

“ Đây chính là bộ dạng danh tướng đấy à? Danh tướng tức là không thích nói chuyện, hoặc nói một câu khiến người ta nghẹn luôn sao?” Tào Tương không cam tâm đi kể khổ với Vân Lang:

Vân Lang làm ướt cái khăn úp lên mặt:” Đừng lo, không phải chỉ ngươi đâu, hắn cũng rất thích răn dạy ta, trong bốn chúng ta, hắn thích hợp làm danh tướng nhất, mẫu thân ngươi nói đấy.”

Tào Tương chỉ Hoắc Khứ Bệnh mặt đầy hưởng thụ:” Nhìn hắn kìa, còn chẳng thèm nói một câu khách khí nữa.”

“ Quên đi, mẫu thân ngươi nói mưu kế sâu xa, còn A Cảm văn võ toàn tài, không ai kém hắn.”

“ Còn ngươi?”

“ Ta là đống bùn nhão, ném vào đâu cũng được, chẳng có gì nổi bật, song lúc nào cũng có thể lấy ra dùng tạm.” Vân Lang uể oải, nghỉ tới Trường Bình là nản, nếu nói trên đời này luôn có một vật khắc một vật thì Trường Bình là khắc tinh của Vân Lang:

Cả ba người kia đều không tin, trong mắt họ Vân Lang rất lợi hại, bằng chứng chính là vừa rồi, tới hoàng đế mà y còn dám lợi dụng cơ mà.

“ Thật đấy, mẫu thân ngươi nói câu đó khi bẻ ngón tay ta, bẻ tới ngón thứ hai là ta chịu thua rồi. Mẫu thân còn bảo nếu ta vẫn cứng đầu còn đánh giá cao, vậy mà vừa có chút thống khổ là đầu hàng không lập trường rồi, chỉ là đống bùn nhão.” Vân Lang bực bội nói, đời này xúi quẩy nhất là gặp phải Trường Bình, một thân bản lĩnh nhưng cố kỵ quá nhiều nên chẳng dùng được, rất ấm ức:

Tào Tương biết Vân Lang chẳng qua vì không muốn hoàn toàn trở mặt với mẹ mình, đằng nào cũng thua nên thà đầu hàng sớm, song vẫn ngả người ra sau thối mồm nói:” Ta thấy chúng ta sau này đừng để y bị Hung Nô bắt.”

Vân Lang thở dài:” Đúng đấy, ta không có gan tự sát đâu.”

Hoắc Khứ Bệnh bóp vai y nghiêm túc nói:” Không cần ngươi tự sát, cố chịu vài ngày, ta sẽ cứu ngươi về.”

Mặc dù Vân Lang thấy mình chẳng cần ai cứu hết cũng tự về được, sự tự tin này y có thừa, song câu này đủ thấy có người bằng hữu như vậy là sống không uổng rồi.

Đại Vương chơi chán khúc xương nhăn nhụi chẳng còn tí thịt nào, cảnh giác ngẩng đầu lên, bốn người quay đầu nhìn, quả nhiên không lâu sau thấy Đông Phương Sóc đang hưng phấn chạy tới.

“ Đại hỉ, đại hỉ, bệ hạ muốn ta làm một cỗ xe ngựa, xa mã thự cấp một ngàn vạn tiền.”

Cái tên này vì thu hút sự chú ý của hoàng đế nên làm đủ những chuyện quái dị, rốt cuộc biến bản thân thành người chẳng ra người, ma chẳng ra ma, tưởng đời này đã vô vọng, không ngờ cơ hội bỗng nhiên rơi xuống đầu.

“ Bảo xa mã thự phái người tới mà làm, cỗ xe này chúng ta không thể tự làm.” Vân Lang cẩn thận nhắc:

“ Mỗ đây là bác sĩ xa mã thự, cần gì người khác.” Đông Phương Sóc kích động tới lúc nào cũng như chuẩn bị nhảy cẫng lên la hét:

Tào Tương cũng nói:” Làm xe cho hoàng đế là công lớn, nhưng cũng nguy hiểm lắm đấy.”

Đông Phương Sóc nửa cổ cười một tràng dài:” Sao mỗ không biết, nhưng cơ hội hiếm có, mỗ liều luôn.”

Nói xong bước đi như bay, hắn thấy mình là người trời sinh ra làm chuyện lớn, nếu lúc nào cũng cẩn thận như Vân Lang làm hỏng chí hướng của mình.

Bình Luận (0)
Comment