Đông Phương Sóc đi rồi, Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một hồi rồi nhìn Vân Lang, hỏi:” Ta cho rằng đây là phản ứng của bệ hạ, ngươi thấy sao?”
Vân Lang cười vui vẻ:” Hẳn là thế, xem ra bệ hạ chẳng hề lo chúng ta sẽ chơi đùa thế nào, tương lai ngươi thống ngự năm nghìn quân cũng không có vấn đề gì rồi, chúng ta cứ phóng tay mà làm đi.”
Hoắc Khứ Bệnh rất tin vào trí tuệ của Vân Lang, nóng ruột đứng bật dậy:” Đợi chúng ta thành quân, thế gian sẽ chấn động.”
Toàn thân Hoắc Khứ Bệnh như đúc bằng sắt, không quá vạm vỡ nhưng cơ bắp tràn ngập sự bùng nổ, còn Lý Cảm do thường xuyên tập bắn cung, cơ ngực cực kỳ phát triển, mỗi ngày một hùng tráng.
Tào Tương nhìn cái bụng béo nhèo của mình mà thở dời, ngay cả Vân Lang lười nhác mà vóc dáng cũng tốt hơn hắn.
“ Chịu khó gập bụng một năm đi.”
Vân Lang rất hài lòng với tình thế hiện giờ, ít nhất ở đây có ba bằng hữu dần dần theo kịp cách thức tư duy của y, nếu nỗ lực, chỉ cần tiếp tục kiên trì sẽ càng có nhiều người như thế.
Cuối cùng cái thế giới sẽ bị cải tạo như y mong muốn, hoặc nói bị bóp méo cũng được.
Đây là điều quan trọng, với Vân Lang mà nói là cực kỳ quan trọng, hơn hẳn Hoắc Khứ Bệnh muốn lập tân quân, càng vượt xa Lưu Triệt muốn cỗ xe mới.
Khi ở cùng đám Hoắc Khứ Bệnh thì Vân Lang là thiếu niên tương đối hoạt bát, nhưng khi ở cùng hài cốt các Thần vệ thì lại là một Vân Lang khác.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Vân Lang sẽ vào Thần Vệ doanh đắp bùn cho hài cốt của các Thần vệ.
Trải qua nhiều ngày mày mò, y đã thuần thục lắm rồi, trước tiên là quét lớp dầu vào khuôn, đổ nửa số bùn, đặt xương cốt vào, sau đó lại úp khuôn lên, đổ thêm bùn vào lỗ hổng đã chừa lại trước, tới khi bùn bắt đầu trào ngược ra, vậy là hoàn thành tượng đất, còn lại chỉ là thong thả đợi cho đất khô thôi.
Đã có hơn trăm thành phẩm, chỉ là chưa sơn, chưa đánh bóng, nên trông không có sinh khí.
Tượng đất kỳ thực là phải nung, Vân Lang hiện giờ không có điều kiện này, đánh dùng đất đỏ thay thế, còn về phần giữ được bao năm thì Vân Lang không chắc.
Một tượng bùn thêm vào cả khuôn là bốn trăm cân, một mình Vân Lang không kéo nổi, vì thế y lắp thêm rất nhiều ròng rọc trên trần Thần Vệ doanh, chuyện này tốn cả một mùa đông.
Đáng lẽ chôn vùi tất cả mới là lựa chọn chính xác nhất, nhưng Vân Lang sau khi chôn vùi lăng mộ Tần Thủy Hoàng lại không cách nào ra tay với Thần Vệ doanh.
Không chỉ là vì hoàn thành di nguyện của Thái Tể, làm ra những tượng đất này, cũng là cách y cảm thấy mình có thứ gắn kết với hai nghìn năm sau, Đại Hán với y mà nói vẫn là nơi xa lạ.
Cứ thế Vân Lang duy trì hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau.
Thậm chí y không biết rất có thể không giữ bí mật được bao lâu, biết làm thế không sáng suốt, nhưng vẫn làm.
Từ khe đá đi ra, lại là Vân Lang khác, đứng trên đồi cao nhìn xuống, có vẻ hôm nay có khách đến thăm.
Thực ra từ lúc khai xuân tới giờ người tới Vân gia trang tử liên miên không ngớt.
Khách tới thăm, Vân Lang luôn giữ thái độ hoan nghênh, nhưng rất nhanh y phát hiện, đám người này tới không phải vì mộ danh y, không phải để học tập cách chăn nuôi ươm tơ của Vân gia, mà mục đích tuyệt đại đa số bọn họ là Trường Môn cung.
“ Một đám xu nịnh.” A Kiều ôm cổ con ngan trắng lớn ngồi trên thảm khinh miệt nói:
Con hổ nhỏ luôn muốn giải cứu A Kiều khỏi con ngan, bị Đại Trường Thu đá một phát lăn thật xa.
“ Dù người ta xu nịnh, nhưng người ta làm chó săn cho nương nương, không phải là chuyện xấu, nhưng mà họ không dám tùy ý tới chỗ nương nương, suốt ngày đứng trên đất đai Vân gia nghển cổ nhìn sang Trường Môn cung, làm gia chủ như hạ quan rất khó xử.”
A Kiều cười:” Không phải là ngươi thu lễ vui vẻ lắm à, có từ chối ai đâu.”
“ Bọn họ ăn của Vân gia, lại còn nhòm ngó gia sản Vân gia, trả ít tiền là phải mà.”
A Kiều buông con ngan sắp bị nàng bẻ gãy cổ ra, xem chừng muốn dùng cổ ngan thắt nơ là không được:
“ Cố chịu vài ngày nữa, Phú Quý trấn phải dựa vào những kẻ này để xây lên, giờ phiền một chút, nhưng sau này thu lợi lớn.”
Phú Quý trấn chính là cái thị tập tạm do dã nhân lập nên cách Trường Môn cung không quá xa, từ khi A Kiều bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp thu mua than đá, cái tên rất quê mùa đó không chân mà đi, rất nhiều người còn chưa hiểu than đá là cái gì cũng phái gia nhân tới mua.
Thế là than đá ở Phú Quý trấn trở nên thiếu hụt, không phải vì lò sắt đã phổ biến khắp nơi, mà là đống huân quý cũ sắp bị hoàng đế quét vào đống rác tới nịnh bợ A Kiều.
A Kiều thích những thứ mới mẻ, nàng thích nuôi gà, nuôi ngan, thích nuôi tằm, thích trồng những loại cây chưa ai trồng, càng thích làm những việc hoàng hậu khác chưa từng làm.
Đương nhiên nàng có đủ quyền lực và sức ảnh hưởng để người khác đi làm, nàng đứng bên nhìn, chỉ hưởng vinh diệu thành công mà không có chỉ trích thất bại.
Cái tên Phú Quý trấn hẳn từ miệng A Kiều mà ra, sau đó được lão nô tài trung thành Đại Trường Thu truyền bá khắp nơi.
Cái trấn còn chưa tồn tại này chính là lời tuyên bố của A Kiều với thế giới rằng nàng đã quay lại đỉnh cao quyền lực.
A Kiều lần này trở về không phải là nữ tử xinh đẹp kiên căng, mà là nữ tử cao quý tràn ngập trí tuệ.
Vân Lang luôn cảm thấy A Kiều không có đầu óc để soạn ra kế hoạch lớn như thế, tiếp xúc với nàng khá lâu rồi, đủ biết mức độ thông minh nàng tới cỡ nào.
Mưu sĩ quan trọng nhất bên cạnh A Kiều là Đại Trường Thu cũng không có năng lực lập kế hoạch và tâm nhìn như thế, không rõ là ai?
Hỏi Đại Trường Thu thì ông ta chỉ nhếch môi cười thần bí, Vân Lang có hoài nghi, song cần nhiều dữ kiện mới xác định được, y rất cẩn thận, nên không võ đoán.
“ Muốn nhiều người dùng than đá thì phải lập một xưởng luyện sắt làm lò sắt chuyên môn đốt than đá, nếu nương nương đồng ý, Vân gia còn muốn làm một xưởng đóng xe, nhưng mà xe ngựa bốn bánh lại trái với luật pháp.”
“ Cứ làm, chỉ cần ở Phú Quý trấn thì không có gì đáng ngại hết, chỉ là Vân Lang, ngươi làm thế có phải vì chiếu cố tình nhân già của ngươi không?”
A Kiều trà lời rất nhanh, lời nói cũng vô cùng ác độc, nhất là cánh môi hồng nhuận hơi trề ra, mang vẻ khinh bỉ không nói lên lời, làm Vân Lang rất muốn đưa tay ... thôi, bỏ đi.
Đại Trường Thu khẽ ho một tiếng:” Nương nương, vẫn nên bẩm báo nội phủ đã.”
A Kiều mất hứng:” Ai dám ngăn cản ta xây dựng Phú Quý trấn chứ? Làm đi.”
Đại Trường Thu thở dài bất lực ra hiệu Vân Lang có thể đi được rồi.
Vân Lang tất nhiên hiểu ý, tin tức cần có đã có, tiện thể có được một chuỗi lời xỉ nhục, ở lại không có ý nghĩa gì.