Khi Vân Lang đi qua ruộng gai thì mầm gai chỉ vừa mới nhô ra khỏi mặt đất, lá non đung đưa trong gió xuân, hai tháng nữa thôi chúng sẽ cao lên thành hàng rao ngăn cách giữa Vân gia và Trường Môn cung.
Chẳng ngờ Lưu Triệt muốn lập đặc khu kinh tế, đúng là người có chí lớn thì tư tưởng tương đồng, ở thế giới của Vân Lang trước kia cũng có vĩ nhân làm thế, đặt nền móng cho Trung Quốc từ một quốc gia nghèo khó trong bốn mươi năm liền trở nên cường đại.
Phương pháp thì không khó, khó là có thể kiên trì nó được không, cùng với làm sao tạo ra hiệu ứng lan tỏa thúc đẩy sự phát triển toàn bộ quốc gia.
Lưu Triệt khả năng chỉ là nổi hứng nhất thời, nhưng Vân Lang biết đi con đường này gian nan thế nào, nhất là với thứ pháp luật gần như là xỉ nhục thương cổ của Đại Hán là tảng đá ngáng đường lớn nhất.
Người có thể đầu tư vào Phú Quý trấn, trừ thương cổ, e rằng chỉ còn lại huân quý, khiến huân quý trở nên cường đại là trái với quốc sách Lưu Triệt đặt ra.
Vân Lang muốn xem hùng tâm của Lưu Triệt lớn cỡ nào.
Một quyết định của hoàng đế thường ảnh hưởng tới rất nhiều người, có khi là tổn hại, có khi là làm lợi, lần này quyết định của hắn mang tới lợi ích cho rất nhiều người.
Dã nhân vốn nơm nớp lo sợ mưu sinh trong rừng núi, bây giờ vì than đá bọn họ dần chuyển khỏi rừng núi, cẩn thận xây phòng ốc ở mảnh đất không có giá trị trồng cấy.
Mới đầu chỉ là vài cái lều cỏ, qua một mùa đông, dã nhân phát hiện không có ai ngăn cản mình, liền lớn gan làm cả nhà gỗ.
Những căn nhà này mặc dù vẫn ở chỗ hẻo lánh, cách Phú Quý trấn hơi xa, Vân Lang tin, bọn họ cuối cùng sẽ xây nhà ở Phù Quý trấn, rồi có quan phủ tới quản lý họ.
Thật thần kỳ, đây là giải cấp vô sản sớm nhất ở mảnh đất này.
Gọi là vô sản vì bọn họ nghèo rớt, không đất đai, không gia súc, thứ duy nhất trông cậy vào là đôi tay đôi chân họ, than đá là nguồn mưu sinh duy nhất.
Bọn họ cũng có khả năng là những công nhân mở sớm nhất trên thế giới.
Lưu Triệt ngồi ở Kiến Chương cung nhìn xuống mặt đất, Vân Lang thì đứng dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn biến hóa thế giới.
Lịch sử với y không có ý nghĩa, không cần biết Vệ Thanh giành được bao nhiêu công huân, đó đều là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra, chỉ có biến hóa mới này khiến Vân Lang chú ý, đó là phản ứng từ cánh bướm nhỏ y gây ra.
“ Nhìn gì thế, thấy ngươi cứ chăm chú để ý tới dã nhân làm việc, lại có ý nghĩ gì mới à?”
Giọng Trương Thang từ sau lưng truyền tới, Vân Lang quay đầu nhìn Trương Thang một thân áo gai, đi guốc mộc, để đầu trần, như bách tính bình dân, bên cạnh ông ta là nam nhân trung niên bệ vệ, thần thái nghiêm nghị, nhìn Vân Lang với vẻ bất thiện.
Vân Lang mỉm cười, Chủ Phủ Yển tới Vân gia đã chẳng phải là bí mật gì nữa, nhưng tới bây giờ mới đến gặp chủ nhân, có thể thấy tâm tư sâu cỡ nào, mặt dày cỡ nào.
“ Bái kiến Trương công, bái kiến Trung đại phu.”
“ Ngươi thiếu chút nữa hủy mất Diêm thiết lệnh của bệ hạ, giờ lại muốn hủy cả dân phong thuần phác của Đại Hán ta sao?” Chủ Phụ Yển chẳng những không đáp lễ mà phất ống tay áo rộng, chỉ thẳng mặt Vân Lang, thao thao bất tuyệt:” Từ Tần mạt tới nay, Lưu Hán ta quật khởi, quá trình đó chỉ trăm năm, nhưng trăm năm nghỉ ngơi đó, ngươi có biết luyện sắt, nấu muối, ươm tơ, dệt lụa, những thứ liên quan tới dân sinh tới vận mệnh quốc triều đều nắm trong tay hào môn ...”
Kẻ này đã vô lý, Vân Lang cũng chẳng khách sáo cắt lời:” Liên quan gì tới ta?”
“ Ngươi ..”
“ Ta cải tiến phương thức luyện sắt, Trác thị đem nó đổi lấy quyền tiếp tục kinh doanh xưởng luyện sắt, nhưng lợi ích lớn nhất vẫn là quốc triều, mà không phải Trác thị, điều này đúng với mục đích ban đầu của Diêm thiết lệnh, ta sai ở đâu?” Vân Lang căn bản không cho Chủ Phụ Yển cơ hội lên tiếng:” Vân gia sản xuất ra nhiều hàng hóa, chẳng lẽ cũng là sai, chẳng lẽ trung đại phu muốn ruộng đồng càng thất thu càng tốt, càng ít gà vịt càng tốt, chẳng lẽ cho rằng tằm Vân gia nên chết hết? Tất cả nghèo đói rách nát lên núi hái rau săn thú mà ăn mới phù hợp với yêu cầu dân phong thuần phác? Hừ, loại vô tri vô thức, không đáng nhiều lời.”
Nói xong phất mạnh ống tay áo, ung dung bỏ đi.
“ Ngươi, ngươi, ngươi …” Chủ Phụ Yển mồm há ra, mặt đỏ bừng, ông ta liên tục bị Vân Lang chụp những cái lý lẽ rất vô lý lên đầu, đợi khi tổ chức được ngôn ngữ thì Vân Lang đi xa rồi, gân nổi đầy mặt hét lên:” Nhãi ranh vô lễ.”
Trương Thang kéo tay áo Chủ Phụ Yển:” Y là quân tư mã, tước vị thiếu thượng tạo, còn cao hơn ông một bậc đó, vừa rồi người vô lễ không phải y đầu.”
Chủ Phụ Yển sững sờ:” Kẻ này làm sao có tước vị cao như vậy? Nhất định đi con đường không đàng hoàng.”
“ Lên trận chém mười sáu Hung Nô.”
Chủ Phụ Yển xìu ngay xuống, không quân công không được phong hầu, ở Đại Hán này tòng quân đúng là lối tắt nhanh nhất leo cao.
Quan cao một cấp đè chết người, đó là đạo lý muôn đời.
Quyền lực lớn cỡ nào thì nói lớn cỡ đó, nếu một tư lại hoặc là lương gia tử dám nói thế với Chủ Phụ Yển, kết cục sẽ rất thảm, vì nước Hán có cả chế độ giai cấp để đảm bảo quyền lực của huân quý, quan hoạn.
Bạch y ngạo vương hầu là chuyện gần như không thể xảy ra, dù có thi thoảng xuất hiện thì cũng là tên bạch y đó đang lấy mạng sống ra làm trò đùa.
Trên đường về Vân Lang ghé qua quân doanh Kỵ Đô úy, dù gì cũng là quân tư mã, rảnh rối không tới nhìn một cái Hoắc Khứ Bệnh lại nhìn y với ánh mắt giết người vài ngày.
Quân doanh mặt dựa núi quay ra sông, tiện phòng thủ, nhìn bên ngoài thì tường gỗ, chòi canh, binh sĩ qua lại tuần tra cũng ra dáng lắm.
Lúc này trong doanh kỵ binh của Kỵ đô úy nối nhau phóng trên hoang nguyên, kỵ sĩ thuần thục khống chế tọa kỵ lên núi, xuống núi, vượt khe, cúi người xuống đất nhặt tên lên, hoặc là vung đao chém gãy cột gỗ, hoặc là hai chân dẫm lên bàn đạp đứng dậy dương cung bắn tên.
Có kỵ sĩ bị ngã khỏi tọa kỵ, có kỵ sĩ bị tọa kỵ đột ngột dừng lại ném vào rãnh nước, có người bị móc chân vào bàn đạp kéo lê trên mặt đất.
Đem so với người Hung Nô thì người ta dù cưỡi ngựa không lắp yên cũng vững vàng hơn kỵ sĩ trang bị hoàn mỹ của Đại Hán. Thế nên chỉ có cách không ngừng huấn luyện, không ngừng bồi dưỡng sự ăn ý của người và ngựa để thu hẹp khoảng cách.
Tập luyện dưới sự chỉ đạo của Hoắc Khứ Bệnh cực kỳ thê thảm.
Thảm hơn nữa là cảnh một đám quân sĩ thiếu giáp, quần áo chắp vá đủ kiểu, cưỡi mấy trăm con lừa lớn thay ngựa hô hào xung phong, cứ như đám lớn người tướng chơi trò trẻ con … làm Vân Lang không đành lòng nhìn.
Đúng vậy, cái quân doanh này chỉ được bề ngoài, bên trong, cái gì cũng thiếu.
Vì người Vân thị thích dùng đỗ tương ép dầu, cho nên trong nhà có không ít bã đậu, vì trong nhà thích ăn đậu hũ, nên bã đậu càng nhiều. Thứ này đem chiến mã ăn sẽ giảm được rất nhiều cỏ khô, chỉ cần buổi tối cho chúng ăn một bữa là thỏa mãn toàn bộ nhu cầu trong ngày của chiến mã, có điều Vân Lang lệnh đem nuôi lợn hết.
Tuyệt đối không có chuyện y lấy đồ của mình nuôi chiến mã cho hoàng đế, dù số chiến mã này thuộc về Kỵ đô úy, y muốn tách bạch thứ của mình với quốc gia, mà đó cũng là yên cầu của pháp luật, tự ý nuôi quân đội sẽ không được hoàng đế khen ngợi, mà chỉ đem lại tai họa.
………..
Chỗ này mình nói chút, Hán Vũ đế đã thực sự lập ra một đặc khu kinh tế chủ yếu dùng vơ vét tiền phục vụ cho những lần viễn chinh Hung Nô, tuy không phải là đặc khu kinh tế với ý nghĩa hoàn thiện như bây giờ, nhưng cho thấy tầm nhìn độc đáo vượt thời đại của ông ta.
Học giả Albin Michael có lời nhận định: Chính sách đó thật cách mạng, nếu Võ đế có tinh thần kiên trì thì ông đã tạo nên quốc gia Trung Hoa trong một xã hội mới rồi... Nhưng ông chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, làm cái gì gấp nhất, dùng những phương tiện để giải quyết từng lúc một, xong rồi lại bỏ đi, chỉ dùng những người mới một thời gian, hễ họ thành công, uy tín tăng lên có thể lấn át ông được là ông hi sinh họ liền. Tính đa nghi của một ông vua chuyên chế, óc thiển cận của bọn quan lại lập pháp tại triều khiến cho Trung Hoa bỏ lỡ cơ hội hiếm nhất đó.
Đây là điều Kiết Dữ2 đã nhận định về người Hán thời đó, quá nóng vội, chỉ nhìn cái lợi trước mắt, Hán Hương kỳ thực thể hiện nhiều kiến thức lịch sử chân thực, dễ bị nhầm chỉ là tình tiết phóng đại của tiểu thuyết, mình sẽ để ý chú thích những chi tiết đó.