Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 225 - Q2- Chương 009: Cách Tặng Quà Độc Đáo.

Q2- Chương 009: Cách tặng quà độc đáo. Q2- Chương 009: Cách tặng quà độc đáo.

Kỵ thuật của Vân Lang rất tốt, đương nhiên là đánh giá của bản thân y, khi con chiến mã đen của Hoắc Khứ Bệnh đi tới, ngựa du xuân bất giác tụt lại, nó không dám đứng ngang với con ngựa hung dữ như quái thú kia.

Đại Vương ngồi trên mô đất, bụng phình ra hóp vào liên hồi, vừa rồi chạy đuổi theo Vân Lang khiến nó mệt phờ, dù sao sở trường của hổ là chạy cự ly ngắn, còn chạy đường trường thì là khảo nghiệm quá lớn với nó.

“ Bệ hạ muốn thu phục Hà Sáo.” Hoắc Khứ Bệnh nói nhỏ:

Vân Lang lấy làm lạ:” Không phải cữu cữu ngươi đi Hữu Bắc Bình tìm Tả Cốc lễ vương à?”

“ Đó là kế nghi binh của cữu cữu ta thu hút sự chú ý của người Hung Nô về phía đó khiến Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương ở Hà Sáo mất cảnh giác, thám báo báo về mục trường của chúng đã rất gần Sóc Phương, đây là cơ hội hiếm có.”

Vân Lang gật đầu, người Hung Nô không có hệ thống truyền tin hữu hiệu như Đại Hán, nên phản ứng chậm chạp, không cần biết lịch sử, y cũng có thể dự đoán một trận đại thắng cho Vệ Thanh.

“ Tổng thể mà nói, kỵ binh của chúng vẫn không thiện chiến bằng Hung Nô, nếu đường đường chính chính đối chiến, chúng ta không sợ, một khi dã chiến ở bình nguyên, chúng ta sẽ thua thiệt lớn. A Lang, ta muốn trọng điểm huấn luyện kỵ thuật, sau này dã ngoại tác chiến sẽ không lấy bộ tốt, một cũng không cần.”

“ Nhiệm vụ của ngươi là nghĩ cách làm sao để kỵ binh có thể mang nhiều lương thực tiếp tế nhất, ta không cho phép truy trọng doanh của ngươi trì hoãn bước tiến của ta.”

Hoắc Khứ Bệnh trên lịch sử đánh trận thế nào? Đó là chuyện truyền kỳ rồi, hắn dẫn tám trăm kỵ binh dám xâm nhập vào sâu trong lãnh địa Hung Nô, lập kỳ công cái thế, dựa vào tốc độ thần tốc, đánh người Hung Nô trở tay không kịp.

Thế nên hắn sớm muộn cũng có yêu cầu này, Vân Lang sớm có chuẩn bị tâm lý rồi:” Chuyện này phải học người Hung Nô, bọn họ không có thói quen mang theo lương thực, toàn bộ trang bị đều ở trên người, lương thực bổ xung của đại quân chính là trâu dê, cho nên lương thực của họ tự đi được.”

Nhìn dáng vẻ cười đùa của Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh biết y đã chuẩn bị, song vẫn nhắc:” Quân pháp vô tình.”

Vân Lang tùy ý phất tay:” Ngươi cứ luyện binh cho tốt, truy trọng doanh là của ta, đừng xen vào.”

Hoắc Khứ Bệnh vẫn rất tin tưởng Vân Lang, không nhắc thêm chuyện tốc độ hành quân nữa, chỉ kỵ binh đang cưới lừa huấn luyện thở dài:” Chiến mã không đủ, chúng ta huấn luyện quá gắt làm số lượng chiến mã tổn thất tăng lên mãi, trung quân phủ đã cảnh cáo ta hai lần rồi, bọn họ không cung cấp chiến mã cho chúng ta nữa đâu.”

Chuyện này thì Vân Lang hết sách, chiến mã luôn được ưu tiên cho đại quân của Vệ Thanh, còn loại quân hạng ba như Kỵ đô úy, khiến Trung quân phủ ngó ngàng tới là nhờ Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương rồi.

Hoắc Khứ Bệnh không mong Vân Lang có câu trả lời, nhìn về phía hoàng lăng cây cối rậm rì đằng xa:” Ta biết một nơi có chiến mã, ngươi nói xem chúng ta có nên lấy không?”

Vân Lang cẩn thận hỏi:” Có phạm pháp không đấy?”

…… ………..

Cứ ba năm là ngày trọng đại hoàng gia tế tổ, chư hầu các nơi tiến kinh bái tế tổ tiên.

Bất kể là Lương vương Lưu Mãi quyền cao chức trọng hay là Thành Dương vương Lưu Hỉ giàu nhất thiên hạ, hoặc là Hoài Nam vương Lưu An có danh hiền vương đều sẽ tiến kinh.

Đất phong của Lương Hiếu vương Lưu Vũ bị hoàng đế chia làm năm cho năm nhi tử của ông ta, trong đó Lưu Mãi có đất phong màu mỡ nhất. Hoàng đế thương hại Lưu Vũ là chư hầu đầu tiên bị tổn hại bởi Thôi Ân Lệnh, vì thế rất ưu ái đại nhi tử của ông ta.

Còn Lưu Vũ trước khi chết đã biết đất phong của mình sẽ gặp phải vận mệnh gì, vì tránh nước Lương tiếp tục bị hoàng đế chia tách, Lưu Vũ đã rút sạch kho phủ ở các quận huyện xung quanh nước Lương, kể cả kho binh giáp, cất trong thành Tuy Dương.

Sau khi Lưu Vũ chết, mọi thứ trong thành Tuy Dương thuộc về Lưu Mãi.

Điều này khiến cho bốn nhi tử khác của ông ta cực kỳ bất mãn với đại ca của mình, thứ tử của Lưu Vũ là Tề Xuyên vương Lưu Minh tam tử Tề Đông Vương Lưu Bình Ly, tứ tử Sơn Dương vương Lưu Định, ngũ tử Tể Âm vương Lưu Bất Thức liền tự nhiên kết thành đồng minh, chống lại đại ca.

Cho dù năm huynh đệ kết bạn tiến kinh cũng đề phòng lẫn nhau, huynh đệ gặp mặt càng giáp sĩ vây kín, như đối diện với đại địch.

Lưu Vũ là binh pháp đại gia lừng lẫy, cho dù chết, cái danh Hà Gian thiết kỵ vẫn hiển hách, Lưu Mãi dùng sức một mình áp chế bốn nước không thở nổi.

Hoắc Khứ Bệnh nói tới nhà có ngựa, tất nhiên không phải là Lưu Mãi mà là bốn tên đệ đệ, mục tiêu của hắn rât rõ ràng, đó là Thành Dương vương Lưu Hỉ.

“ Ý ngươi là cướp của Thành Dương vương Lưu Hỉ à?” Vân Lang vô cùng kinh ngạc:

Tào Tương thì chẳng ngạc nhiên, lười nhác nói:” Chỉ không biết có cướp được không thôi.”

Vân Lang ngạc nhiên không thôi: “ Chúng ta đi đánh cướp của một vị thân vương, chẳng lẽ các ngươi không sợ có chuyện? Các ngươi là quý tộc, nhưng bọn họ là hoàng tộc đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh cười gian:” Chỉ cần không bị giáp sĩ của Lưu Hỉ bắt được hay giết chết là không sao, hắn không đi cáo trạng mà bệ hạ cũng không quản.”

“ Vì sao?”

“ Hắn thích bị cướp, nhất là bị cướp ở Trường An, nên mỗi lần tới Trường An đều mất cả đống bảo vật …”

“ Con bà nó, hắn có bệnh à?” Vân Lang thốt lên:

Tào Tương cười lăn ra ngựa:” Ngươi bệnh thì có, phiên vương kết giao đại thần là đại kỵ, bị cướp thì không sao.”

“ Ta vẫn thấy hắn có bệnh, lỡ chẳng may bị kẻ thù cướp thì sao?”

“ Thì cướp lại chứ sao, điều này cũng cho thấy một việc, kẻ thù thực lực cường đại hơn hắn, hắn phải tăng cường võ bị.”

“ Nếu người đánh cướp chẳng liên quan gì như chúng ta thì sao?”

“ Người ta cũng không thiệt, ít nhất biết được Trường An lại có thêm cường nhân.” Hoắc Khứ Bệnh giải thích:

“ Chủ yếu là hắn nhiều tiền, nên căn bản không bận tâm chút tổn thất đó, chỉ có điều đa phần người cướp của hắn không phải bệ hạ thì là quân tốt Bắc đại doanh, Tế liễu doanh, về sau thành giao phong ngầm giữa Lưu Hỉ và bệ hạ.” Tào Tương bắt đầu nghiêm túc cân nhắc kế hoạch này:” Khứ Bệnh, ngươi nghĩ quân tốt của chúng ta đánh nổi giáp sĩ trứ danh đất Tề sao?”

Hoắc Khứ Bệnh gãi đầu:” Đánh không lại, ta cũng không muốn lấy cứng chọi cứng, nếu không chút năng lực của chúng ta, tám phần là bại.”

Lý Cảm đi tới lắc đầu:” Không phải tám phần mà là mười, ba năm trước phụ thân ta cũng tham gia đội ngũ cướp bóc, tuy cướp được bảo vật, hai thân binh theo người mười năm chiến tử, trong đó một người dạy huynh đệ ta kiếm pháp, kiếm pháp của hắn trong quân thuộc hàng kiệt xuất, đm tiểu binh chúng ta không đủ tư cách.”

Vân Lang ồ một tiếng:” Khứ Bệnh, ngươi định đợi trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi à?”

“ Ha ha ha, đúng thế, các ngươi nghĩ mà xem, người của bệ hạ và Lưu Hỉ đánh nhau, đều là mãnh sĩ, thế nào cũng tổn thất thảm trọng, lúc đó chúng ta xông lên , ha ha ha ...”

Tào Tương là chuyên gia mưu mô rồi, bĩu môi khinh bỉ cái mưu kế thô thiển của Hoắc Khứ Bệnh:” Ta đảm bảo người có chung suy nghĩ này không phải mình ngươi đâu, so với đám người Bắc đại doanh, Tế Liễu doanh hay đám huân quý, hào tộc khác, chúng ta chẳng là gì.”

Hoắc Khứ Bệnh khích:” Làm được chuyện người khác không làm được mới hay chứ, nếu ngay cả cái gan thử cũng không có thì mới là mất mặt.”

Bình Luận (0)
Comment