Mặc dù nói cười đấy, nhưng ngữ khí của Hoắc Khứ Bệnh kiên định vô cùng, hắn là chủ tướng, đã quyết định rồi thì đám Vân Lang chỉ còn cách nghĩ phải cướp của Thành Dương vương ra sao, không được dị nghị.
Quân đội là thế, thường ngày là huynh đệ, nhưng vào quân doanh chỉ có trên dưới.
Vì thế Tào Tương đổi thường phục về Dương Lăng, chuẩn bị nghe ngóng từ lão nương hắn, năm nay rốt cuộc những ai hứng thú với bảo vật của Thánh Dương vương. Lý Cảm mang một xe rượu tới Bắc đại doanh nghe ngóng, bất kể cha hắn Lý Quảng hay hai ca ca đều ở Bắc đại doanh.
Từ khi Lý Cảm tuyên bố chuyển ra khỏi nhà, chuẩn bị an gia ở Thượng Lâm Uyển thì hiềm khách với hai ca ca cũng không còn, giờ nghe ngóng tin tức hẳn không khó.
Hoắc Khứ Bệnh thì lựa chọn bộ hạ để thực thi kế hoạch.
“ Phải ra tay ở đất Ngọa Hổ, tiến thêm một bước nữa là địa giới Trường An, không mấy ai dám động binh đao ở nơi này, nên đất Ngọa Hổ là nơi ra tay tốt nhất, Thành Dương vương thừa tập vương tước đã hai mươi bốn năm, lần ào đoạt bảo cũng ở đất Ngọa Hổ.”
“ Trước nay đã có ai từng cướp của Thành Dương vương?” Vân Lang hỏi:
Hoắc Khứ Bệnh đã nghiên cứu rất kỹ, gập ngón tay:” Bệ hạ, Điền Phẫn, Đậu Anh, Quán Phu, Tiết Trạch, Tô Kiến và nhạc phụ của ta, chỉ có cữu cữu ta không tham dự cuộc tranh đoạt.
Điền Phẫn, Đậu Anh, Quán Phu đều đã chết, Vân Lang thầm loại trừ đối thủ cạnh tranh:” Ngươi chỉ cần chiến mã thôi chứ gì?”
“ Thuận tay lấy cả bảo vật cũng được, chúng ta cái gì cũng thiếu thốn.”
Vân Lang xua tay:” Mục tiêu chính xác vẫn hơn, muốn chiến mã sẽ bớt được lực cản, còn bao lâu để chuẩn bị?”
“ Chưa tới bốn mươi ngày, Lưu Hỉ không đi cùng đội ngũ vận chuyển bảo vật, mà tới Hoài Nam quốc, cùng Hoài Nam vương, Lương vương hội họp mới vào Trường An, đó là thông lệ.”
Rõ ràng đây là chuyện do Thành Dương vương, Lương vương và Hoài Nam vương kết hợp làm ra, mục đích của họ chẳng phải vì tặng lễ, mà là biểu thị sự bất mãn với Lưu Triệt.
Quá trình cướp đoạt tất nhiên là đầu rơi máu chảy, chiến trường vô tình, chỉ bỏ ra chút hàng hóa đã có thể khiến Lưu Triệt và thần tử sinh hiềm khích lẫn nhau.
Lưu Triệt là người không chịu thua, biết rõ là mưu kế cũng không thỏa hiệp, mấy vị vương kia đều biết thế.
“ Một tướng quân nghĩ quá nhiều không phải chuyện tốt, ta không nghĩ xa như vậy, chỉ cần kiếm đủ chiến mã cho Kỵ đô úy là được, ngươi phải biết rằng, đất Tề, đất Lương có rất nhiều ngựa tốt.”
Nghe Vân Lang phân tích xong, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không đổi ý, hắn luôn là người thuần túy, Vân Lang chưa bao giờ thấy ai thích chiến trường như hắn, tên này sinh ra là để phục vụ chiến trận.
Vân Lang thì có thêm nhận thức, quyền thế của Lưu Triệt cũng không phải là tuyệt đối như y nghĩ, song hắn vẫn thắng thôi, vì hắn rất thọ, sống lâu hơn tất cả kẻ địch làm chiến thắng của hắn thêm triệt để.
Kỵ đô úy muốn tham gia vào cuộc tranh đoạt này thì có ưu thế gì hơn người ta, hiện giờ miễn cưỡng mà nói đó là cường nỏ.
Vì sự kiên trì của Vân Lang, trong quân Kỵ đô úy, cường nỏ nhiều hơn cung tiễn, thậm chí còn rất ít cung tiễn, Vân Lang cũng không muốn lưu giữ, nếu chẳng phải Lý Cảm yêu trường cung của hắn như mạng thì trong cung sớm không còn cung tiễn rồi.
Nỏ cung kỳ thực là loại vũ khí đã sắp phát triển tới mức cao nhất, Chiến quốc sách có ghi, thiên hạ cường cung kính nỏ đều tới từ Hàn, đều bắn ngoài sáu trăm bước.
Tuân Tử lại ghi, tinh nhuệ của Ngụy Vũ có thể dùng nỏ mười hai thạch, nói rất khoa trương, nhưng Vân Lang biết trong quân Hán có loại đại hoàng nỏ hoặc đại hoàng tham liên nỏ, lực kéo từ một tới mười thạch.
Khoa trương nhất là cường nỏ mười hai thạch lắp trên chiến xa, Vân Lang chưa bao giờ thấy cảnh tượng nỏ mười hai thạch bắn, nỏ chín thạch trở lên đã coi là cường nỏ siêu cấp, loại quân hạng ba như Kỵ đô úy không có tư cách sở hữu, chỉ có cấm vệ cùng với Bắc quân ngũ giáo sĩ mới được trang bị.
Vân Lang chỉ một lần nhìn cường nỏ mười hai thạch là bỏ ý định mô phỏng nó, vì thứ có thể xưng là pháo đài chiến tranh này được lắp trên xe ngựa, do sáu con trâu kéo đi, trên xe có tám quân giáo lực lưỡng mới khống chế được.
Kỵ đô úy ngay cả chiến mã dư còn chẳng đủ mỗi người một con, căn bản không có tài lực để ủng hộ thứ hung khí này.
Nhìn trang bị quân đội, Vân Lang hiểu vì sao bách tính sống khổ như vậy, toàn bộ thu hoạch của họ bị hoàng đế đem dùng vào quân bị rồi, có lẽ chính vì thế cho tới tận khi bị diệt quốc, quân lực nước Hán vẫn vô cùng cường đại.
Mười hai bộ thiết tí nỏ được đặt ở trong quân doanh của Vân Lang, được dùng vải dầu gói cẩn thận, sau khi ở ra mùi dầu nồng nặc, cái nào cũng sáng loáng, nhìn đã biết lời khí.
“ Ít quá.” Hoắc Khứ Bệnh than:
“ Vậy thì dùng ít người thôi, ta cho rằng một trăm là đủ, ngươi đã định làm ngư ông đắc lợi, không muốn chọi cứng với người ta thì một trăm người là cơ động nhất.”
“ Nhưng quá ít không đủ làm gì.”
“ Nhiều thì càng phiền, dễ bị phát hiện, chúng ta cho dù có định đứng ngoài trục lợi cũng chẳng nổi, bị phát hiện thì năm trăm cũng không đủ, vì thế nhiều chẳng nghĩa lý gì?”
Hoắc Khứ Bệnh cầm lấy một mũi nỏ tiễn mới cười được một chút:” Tên phá giáp, ngươi không định cho người ta đường sống rồi.”
Vân Lang nhạt giọng nói:” Chúng ta ít người, không ra tay tàn độc một chút thì làm sao mà thành công được.”
Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng cũng đồng ý:” Nếu vậy chúng ta không cần toàn quân tới đất Ngọa Hổ nữa, người mai phục ở đó chỉ cần một trăm là đủ, nhưng nhân thủ đào hang ẩn nấp không thể thiếu.”
Thống nhất tư tưởng, hai người trải bản đồ bàn tính chi tiết, bản đồ của nước Hán rất mơ hồ, thường làm Vân Lang có cảm giác xem nhầm, đất Ngọa Hổ không hiểm yếu, nhưng là nơi phong thủy tốt, dựa núi hướng sông, giữ lõm, có hoang nguyên không nhỏ.
Vân Lang không thể dựa vào bản đồ để tính toán tốc độ cần có chiến mã, cùng bố trí thiết tí nỏ ở đâu mới hợp, tất cả phải đợi tới nơi.
Nhưng rất nhanh kế hoạch chưa hoạch định xong của họ đã hỏng, Tào Tương đã về, cái má có dấu tay đỏ rực rõ ràng, chắc lão nương của hắn in lên.
“ Lần này tới đất Ngọa Hổ, ta nhất định tự mình lên chiến trường.” Tào Tương tuyên bố:
Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đang xem bản đồ nhìn nhau, không rõ chuyện gì.
“ Mẫu thân ta nói, tên nào đầu têu chuyện này thì đáng treo lên xà nhà dùng roi quất, tránh sau này người phải lên chiến trường nhặt thi thể không toàn vẹn của chúng ta, mai táng cũng khó.”
Hoắc Khứ Bệnh cắt ngang những lời tức giận của Tào Tương, hỏi:” Vậy đã nghe ngóng được tin tức chưa?”
“ Rồi, trong bát giáo úy cấm quân có Trường Thủy giáo úy, Hồ Kỵ giáo úy, Việt Kỵ giáo úy sẽ tham gia, mẫu thân ta nói, có những người Hồ này tham gia, chúng ta chỉ có đường bị đạp chết.” Tào Tương tức tối ngồi xuống thảm, đem cơn giận phát tiết lên cái chân gà:
“ Sao lại có cả người Hồ trong cấm quân thế?” Vân Lang không hiểu:
“ Bọn họ quy thuận, thời Văn hoàng đế đã kiến lập, người Tiên Ti, Ô Hoàn là nhiều nhất, mới đầu chiêu lãm họ để huấn luyện kỵ binh, về sau người Hung Nô tăng lên, bệ hạ tổ kiến Hồ Kỵ tam giáo úy, tác chiến vô cùng đắc lực.” Hoắc Khứ Bệnh đã không quá quan tâm ai tham dự tranh đoạt nữa, dù lực lượng họ quá ít, chẳng đánh được ai.
“ Mẫu thân ta không cho chúng ta tham dự, còn bảo ta nói với các ngươi, đi cướp châu báu của Thành Dương vương là tự tìm cái chết.”