Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 011: Tất Cả Đều Tới Đất Ngọa Hổ. (1)

Chương 011: Tất cả đều tới đất Ngọa Hổ. (1) Chương 011: Tất cả đều tới đất Ngọa Hổ. (1)

Mặc dù bất kể Vân Lang hay Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương đều rất sợ Trường Bình, nhưng bọn họ vẫn ném lời nàng ra sau đầu, bây giờ trong đầu đám thiếu niên chỉ còn suy nghĩ làm sao kiếm đủ lợi ích trong cuộc tranh đoạt này.

Quân tốt trong doanh cũng rất ủng hộ ý định của Hoắc Khứ Bệnh, thời gian qua ai cũng thấy mình đã huấn luyện khắc khổ lắm rồi, phải đi xem chiến trường thực sự như thế nào.

Đến lượt Lý Cảm từ Bắc đại doanh trở về, tâm trạng nặng nề, lần này bốn đại tướng quân của Bắc đại doanh đều phải một đạo quân đi đoạt bảo vật, bọn họ thậm chí dùng tới vũ khí hạng nặng, bao gồm nỏ xa.

Đám ca ca hắn cảnh cáo, bất kể thế nào cũng không được tham dự, vì lần này không còn là đoạt bảo vật nữa, mà là một lần khiêu chiến quân sự của Thành Dương vương, Lương vương và Hoàn Nam vương với hoàng đế, quân đội bảo hộ bảo vật lên tới năm nghìn người.

Nếu đám Thành Dương vương giành chiến thắng thì hoàng đế phải bỏ Thôi Ân lệnh, giết chết Chủ Phụ Yển để xoa dịu lửa giận của họ.

Nếu hoàng đế thắng, những kẻ này sẽ tuân theo Thôi Ân lệnh, đồng thời trao quyền bổ nhiệm quan viên hai trăm thạch trở lên cho hoàng đế.

“ Nói cách khác đây là một cuộc chiến rồi.” Vân Lang trầm ngâm, chuyện nghiêm trọng hơn y nghĩ lúc đầu, cả hai bên đều không muốn tuyên chiến, nếu không sẽ không còn đường quay đầu, nên giải quyết thông qua cách này, bản chất nó thực sự là cuộc chiến:

Lý Cảm uống liền ba bát nước mới nói:” Theo đại ca ta nói thì đây sẽ là cuộc đại chiến thảm liệt vì hai bên đặt cược lớn.”

“ Lựa chọn cơ hội rất tốt, khi cữu cữu ta lãnh binh xuất quan thu phục Hà Sáo liền đưa ra khảo nghiệm này, ba vị đó quyết không đạt được mục đích không thôi. Nếu thế chúng ta càng phải đi, dù không kiếm được gì, chỉ xem cũng có lợi cho sau này tác chiến.”

Đối diện với cục diện nghiêm trọng như thế Hoắc Khứ Bệnh không còn cách nào ngoài từ bỏ mục đích ban đầu, mãnh hổ đánh nhau thì chó con tốt nhất tránh xa, bất kể bị con hổ nào vả cho một cái thì chó con đều cũng không chịu được.

Vân Lang về nhà, ngồi trên ban công tầng hai nhìn gia phó phong nhà tất bật làm việc, ngẩn ra rất lâu, vì chưa yên tâm về trang tử vẫn con trẻ này không thể tự sống được nên y cứ chần chừ mãi chưa đi, giờ lún vào vũng bùn Đại Hán, không biết là tốt hay xấu.

“ Nghe nói các ngươi cũng định tham gia đoạt bảo ở đất Ngọa Hổ?”

Giọng nói âm u của Đại Trường Thu vang lên sau lưng, Vân Lang nhíu mày:” Trong quân chẳng còn chút cơ mật nào nữa hay sao?”

“ Cơ mật, ngươi mà cũng nói chuyện cơ mật với lão phu, đến bệ hạ làm nhiều chuyện còn không tránh lão phu, các ngươi là cái gì?” Đại Trường Thu hừ lạnh:

Vân Lang không thèm chấp, lão già này cũng giống tuyệt đại đa số người Hán, thích khoe khoang, đang khoe mình biết nhiều chuyện bí mật của hoàng đế đấy, rõ ngu xuẩn mà không tự biết, còn dương dương đắc ý:” Không định đoạt bảo, bọn ta chỉ định đi mở rộng tầm mắt, xem có nhặt được ít giáp rách ngựa què nào không, ngài cũng biết Kỵ đô úy nghèo thế nào mà.”

Đại Trường Thu nghe vậy mới cười:” Còn cho rằng các ngươi không biết trời cao đất dày, chuẩn bị đi nạp mạng. Các ngươi mà tham gia tranh đoạt, lấy một phần khả năng cũng chẳng có, trong ba vị vương, đáng sợ nhất không phải Thành Dương vương giàu nhất thiên hạ, không phải Tiểu Lương vương có binh giáp lợi hại, mà là Hoài Nam vương âm trầm. Từ sau khi Lưu Trường làm phản bị giết, tiên đế nhân từ, cho rằng không thể đoạn hương hỏa của Lưu Trường, liền giảm đất phong Hoài Nam vương, lập Lưu An là trưởng tử lên thay.”

“ Lưu An sau khi lên làm Hoài Nam vương, cung kinh với triều đình đã mấy chục năm, còn hiến lên cho bệ hạ mỹ văn như Ly Tao truyện, bệ hạ cũng cung kính với ông ta, mỗi nhận thư của Lưu An, đều mời người văn tài xuất chúng nghiên cứu rồi mới phát ra ngoài.”

“ Người này tâm tính kiên cường, thường mưu tính kỹ mới hành động, thường ngày ông ta tuyệt đối không tham dự cùng Thành Dương vương, Lương vương đâu, lần này kết bạn với nhau đi đường, còn tham gia tranh chấp với hoàng đế, có thể thấy bọn họ cho rằng đã thắng chắc rồi nên mới bất chấp như thế. Nghe lời lão phu, nếu các ngươi còn ôm chút ảo tưởng nào thì từ bỏ đi, lần này hung hiểm khác thường, thậm chí e là trong nước có biến đấy.”

Thế đấy, khách khí với ông ta một câu, biết cái gì là tuôn hết ra rồi, lại còn rất đắc ý vỗ vai Vân Lang như trưởng bối rồi bỏ về, cho rằng mình đã giáo huấn được thứ ngựa non vô tri Vân Lang.

Đại Trường Thu xuống sân, nhìn thấy bọn Mao Hài, Nguy Đốn đang ôm mấy cuốn thẻ trúc mang vào tàng thư lâu, tươi cười vẫy tay:” Mao Hài, vị lão tiên sinh của các ngươi đâu, ta muốn rủ ông ấy đánh mạt chược, nghe nói ông ấy là cao thủ.”

Mao Hài hết hồn đặt tay lên môi suỵt một tiếng, kéo tay ông ta đi nói nhỏ:” Công công, đừng nhắc tới lão tiên sinh ở Vân gia nữa, thiếu gia nổi giận đấy, lão tiên sinh đi lâu rồi.”

Đại Trường Thu ồ một tiếng:” Từ bao giờ?”

“ Một ngày trước khi thiếu gia ra ngoài rồi bị bệnh nặng, tóm lại không quay lại nữa rồi, bây giờ thiếu gia dạy học bọn tiểu tử.”

“ Vậy không làm phiền các ngươi nữa.” Đại Trường Thu không truy hỏi thêm, làm như chỉ vô tình nhắc tới, như vậy đám Mao Hài cũng quên nhanh, thực ra ông ta dùng cách tương tự gom góp được không ít thông tin, như từ miệng Tiểu Trùng biết chuyện Vân Lang đốt hết sách trong căn nhà đá kỳ lạ kia, hay biết từ phó phụ rằng Vân Lang và lão tiên sinh kia vô cùng thân thiết …

Cảm giác mình sắp tới được đích rồi, bí mật của Vân Lang sớm muộn cũng bị ông ta phá bỏ.

A Kiều sau khi nghe Đại Trường Thu bẩm báo xong thì thản nhiên nói:” Đi xem thôi cũng có hại gì đâu, Thành Dương vương dù ngang ngược tới mấy cũng không tới mức ra tay với một đám thiếu niên chứ?”

Đại Trường Thu lắc đầu ngay:” Lão nô càng lo đám Hoắc Khứ Bệnh nghé non không biết sợ cọp mà ra tay, khi đó mười phần chết chín.”

“ Đừng lo, Vân Lang cẩn thận lắm.”

“ Chỉ e là không đủ cẩn thận như nương nương nghĩ, một mình giết mười sáu tên Hung Nô, đủ thấy y có nhiệt huyết ẩn dưới vẻ ngoài ung dung đó.”

A Kiều cứ nghe nói tới chuyện này là buồn cười, nhất là tưởng tượng cảnh Vân Lang trông cứ như nữ tử cầm thương la hét cầm ĩ chạy từ trên đồi xuống càng buồn cười:” Ta thấy y không nên xuất hiện trên chiến trường, y là thứ dị loại, chuyện oai dũng như thế mà chỉ khiến người ta buồn cười.”

Đại Trường Thu không thấy buồn cười gì hết:” Vân Lang còn có một đám phụ nhân trẻ nhỏ dựa vào y mà kiếm ăn, nên y đành cắn răng mà giết địch, nói ra không phải dễ dàng.”

A Kiều mỉm cười:” Quý tộc là phải có đấu chí, nếu chỉ nghĩ tới sống yên ổn thì không xứng làm quý tộc nữa rồi, quý tộc mất đấu chí thì ngày diệt vong không còn xa. Bốn tên đó đều xuất sắc, bất kể ngoài miệng chúng nói gì thì ta thấy chúng không chỉ đứng nhìn đâu, thôi thì chúc chúng được toại nguyện, đó là điều duy nhất ta có thể giúp chúng rồi.”

Vân Lang đem khuyến cáo của Đại Trường Thu nói với ba người còn lại, tất nhiên chẳng ích gì, kế hoạch của bọn vẫn không đổi, Hoắc Khứ Bệnh đã lấy được văn thư rời kinh huấn luyện, hạ lệnh Vân Lang toàn quân nhổ trại rời Ly Sơn.

Không có mệnh lệnh của Trung đại phu trong Trung quân phủ, Kỵ đô úy sẽ không được rời nơi trú quân, còn điều động quân sự hơn hai trăm người phải được hoàng đế đồng ý.

“ Con chỉ đi xem thôi mà.” Tào Tương nói với Trường Bình nổi trận lôi đình như thế:

Ai có thể cản nổi một đám thiếu niên nhiệt huyết?

……

Nếu mọi người đọc Gia Phụ Hán Cao Tổ sẽ hiểu rõ hơn về cuộc xung đột giữa hoàng đế và chư hầu vương, thấy Hán Hương thú vị hơn nhiều, ví như trên có nhắc tới Lưu An là con Lưu Trường, nvc trong Gia Phụ.

À, Gia Phụ cũng do mình dịch nhé.

Bình Luận (0)
Comment