Một nghìn ba trăm quân cộng với ba trăm gia tướng của Tào Tương, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã mang theo lời nguyền rủa hoặc chúc phúc rời doanh trại, tiến về hướng Lạc Dương.
Khi đi qua Vân gia trang tử Lương Ông, Lưu Bà, Tiểu Trùng, Hồng Tụ đứng ở cửa tiễn thiếu gia lên đường.
Chuyến đi này cũng là để Vân Lang kiểm tra xem thiếu y thì Vân gia trang tử có thể hoạt động bình thường không? Y bố trí rồi, Lương Ông quản lý chuyện bên ngoài, Lưu Bà quản lý đám phụ nhân, Tiểu Trùng có Hồng Tụ và đám Mao Hài giúp sức lo liệu tốt cho đám trẻ nhỏ.
Tiễn thiếu gia đi rồi, mỗi người lại bận rộn việc của mình, sắp tới vụ tằm xuân rồi, mầm ươm ngoài ruộng cũng nhú rồi, phải nhổ cỏ, tưới nước nữa.
Mùa xuân là lúc vịt ngan đẻ nhiều nhất, công việc nhiều như thế, không ai rảnh rỗi để thương cảm.
Đám thiếu niên trong quân ít có cơ hội rời kinh sư, ai cũng tỏ ra phấn chân, mỗi người lại có vật cưỡi, thế là ngày đi hơn trăm dặm chẳng thấy than mệt, tinh thần phấn chấn vui vẻ lắm.
Hoắc Khứ Bệnh thì mặt nặng mày nhẹ, tại vì Vân Lang huy động toàn bộ lừa dê trâu trong quân theo, kéo mấy chục cái xe lớn, chở gì? Toàn là nguyên liệu nấu ăn, tuyên bố Truy trọng doanh do y quản, không ai được phép xen vào.
Đường tới đất Ngọa Hổ không khó đi, Thủy hoàng đế một trăm năm trước vì thuận tiện tấn công nước Triệu đã làm con đường rộng lớn, chỉ là nhiều năm qua không được tu sửa, mưa mòn gió thổi trở nên gập ghềnh.
Mắt thấy sắp tới Hoa Sơn rồi, Vân Lang không tìm thấy Đồng Quan đâu, mập mờ hỏi Hoắc Khứ Bệnh mới biết thời này còn chưa có cái gọi là Đồng Quan.
Dọc đường gặp vô số giáp sĩ đang kích động tiến về đất Ngọa Hổ, nhìn bọn họ Vân Lang mới biết mình đánh giá quá cao Kỵ đô úy rồi, vẻn vẹn về sức vóc, thiếu niên làm sao so với tráng háng trưởng thành, cho dù là cung vệ Trường Môn cung, đem so với những quân hán kia cũng kém hơn một chút.
Kỵ đô úy muốn tham gia tranh đoạt chẳng còn là bí mật gì nữa, trở thành trò cười lớn nhất của Trường An mấy năm qua.
Mỗi một đội quân mã đi qua đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn đám thiếu niên trang bị thiếu thốn từ đầu tới cuối, người tử tế chút quát đuổi đám nhãi con về Trường An, huấn luyện mười năm rồi hẵng đi chết. Đám thô bỉ hơn thì dùng đủ loại tiếng cười xỉ nhục.
Cách ứng phó của Hoắc Khứ Bệnh rất gọn gàng, rút cung bắn chết ba tên ăn nói không giữ mồm, khiến đám quân hán hiểu ra, đội quân này tuy như gà con, nhưng bên trong có con cháu công huân, không trêu vào được.
Huyện Hạ Khê nằm ở bình nguyên Vị Hà, địa hình chính là ngọn đồi thấp mấp mô, nơi này chính là huyện dân cư đông đúc của vùng kinh sư.
Đất Ngọa Hổ cũng ở nơi này, dựa vào núi xanh kéo dài một trăm hai mươi sáu dặm.
Năm Kiến Nguyên đầu tiên, năm Lưu Triệt đăng cơ, cũng là năm chủ nhân thực sự của Đại Hán là Đậu thái hậu vì đề phòng chư hầu các nước thừa cơ tiến kinh hạ lệnh thu gọn tuyến phòng ngự của kinh sư, đem vùng đất rộng lớn phía đông của huyện Hạ Khê, bao gồm Hàm Cốc quan nổi tiếng nạp vào sự quản hạt của quận Hoằng Nông, giao cho quận huyện địa phương truân giữ, còn lượng binh lực khổng lồ toàn bộ bố trí quanh Trường An.
Bởi vậy mà đất Ngọa Hổ ngoài huyện Hạ Khê mới thành khu vực xa nhất mà giáp sĩ các chư hầu có thể tới, đem một trăm giáp sĩ qua đất Ngọa Hổ là coi như mưu phản.
Đất Ngọa Hổ không chỉ là chiến trường quân tốt tranh đoạt bảo vật, càng là đất thương tâm mà các chư hầu kiếm lấy tầng bảo hộ cuối cùng.
“ Qua đất Ngọa Hổ, hai hàng lệ chẳng khô, nhìn phía trước, Quỷ Môn quan ...” Hoài Nam vương Lưu An ngồi trên xe nhìn ngọn đồi xanh liên miên trước mắt mà cảm thán:
“ Thúc vương cớ gì lại nói những lời ấy, chúng ta là tông thân Đại Hán, cho dù Lưu Triệt vô lý, chẳng lẽ còn dám giam giữ chúng ta sao?” Lưu Mãi ngồi bên nói:
Lưu An cười khà khà, tự mình rót cho Lưu Mãi một chén rượu:” Thúc vương già rồi, nghĩ nhiều một chút, chuyện gì cũng nghĩ tới tình huống xấu nhất, không như đám trẻ các ngươi, đang lúc hăng hái, chuyện gì cũng nghĩ thoáng đạt hơn.”
Ngồi trong cùng cái xe, Thành Dương vương cựa quậy tấm thân to béo, nhìn giáp sĩ ngoài xe, thở dài:” Lưu Triệt mà thoái nhượng dù chỉ một chút, chúng ta đâu tới mức cùng hắn nói chuyện binh đao.”
“ Các ngươi nghĩ rằng chúng ta dùng năm nghìn giáp sĩ để ép Lưu Triệt nói lý sao, không, chúng ta dùng tính mạng của năm nghìn võ sĩ để cầu xin hắn cho chúng ta một con đường sống thôi.” Lưu An khổ sở nói:” Theo ta biết Lưu Triệt từ năm mười tuổi đã không biết nói lý với bất kỳ ai, cho dù thái phó Lưu Ni cũng phải giảng bài theo ý thích của hắn. Đối phó với Lưu Triệt, từ bỏ tôn nghiêm khẩn cần sẽ hữu dụng hơn uy hiếp.”
Thành Dương vương cười nhạo:” Nếu thế Vương đệ vì sao còn tham gia, trong năm nghìn giáp sĩ có một nghìn bộ chúc, lại còn phái Lôi Bị đứng đầu Hoài Nam bát tuấn cầm quân, trông không giống cầu xin.”
Lưu An lờ những lời đó đi:” Đây chẳng qua là kế uống rượu độc giải khát, tuy biết rõ không phải lựa chọn sáng suốt, nhưng ba năm chúng ta lại phải nộp mạng một lần, giống như vết thương không bao giờ lành, sớm muộn cũng mất máu chết.”
Lưu Mãi đấm vách khoang xe:” Chúng ta có thể không làm, một khi quan viên hai trăm thạch trở lên đều cần Lưu Triệt bổ nhiệm, tới khi đó chúng ta chỉ giống chó lợn mà Lưu Triệt nuôi trong vương cung thôi.”
Lưu An cười chua chát:” Cứ nhịn đi, thế nào cũng có kẻ không nhịn được mà chủ động ra tay, tới khi đó chúng ta xem chiều hướng mà hành động.”
Thành Dương vương rất béo, phải nói là cực kỳ béo, vì thế xe ngựa mà ông ta ngồi phải sáu con ngựa mới kéo được, xe ngựa cũng rất lớn, đi đường còn cần hai trăm dân phu đi trước mở đường.
Thường có thương cổ tới đất Tề nói, hi vọng mỗi năm Thành Dương vương nhập kinh một lần, đường xá từ kinh sư tới đất Tề sẽ được làm mới.
Ba vị vương tước tới đất Ngọa Hổ nhưng không thể dừng lại ở nơi này, sứ giả do triều đình phái tới đã ở huyện Hạ Khê chuẩn bị nghi trượng sẵn sàng để nghênh đón bọn họ tới kinh sư, sớm ngày cùng hoàng đế ôn tình cảm thân tộc.
Khi Vân Lang cùng đám Hoắc Khứ Bệnh dẫn theo đám thân vệ tới địa điểm nghênh đóng của sứ giả triều đình để nghe ngóng tình hình thì không ngờ nhìn thấy Tư Mã Tương Như trong đội ngũ của Lương vương, hơn một năm không gặp, tên này càng thêm phong độ, mặt phơi phới xem ra đang lúc xuân phong đắc ý.
Cùng lúc ấy Tư Mã Tương Như ngồi trên xe ngựa không nắp cũng chú ý tới Vân Lang, mỉm cưới chắp tay thi lễ.
Tào Tương huých vai Vân Lang một cái, ngoa ngoắt:” Huynh đệ đồng hao của ngươi đang thi lễ với ngươi kìa, vì sao giả vờ không thấy.”
Vân Lang mặt lạnh tanh:” Ngươi định nói chuyện này bao lâu nữa?”
Tào Tương bẩn thỉu ngoáy mũi:” Cứ nói ba mươi năm đã, nếu ba mươi năm nữa mà ta không chết thì nói tiếp.”
“ Tiện nhân.” Vân Lang hậm hực chửi một tiếng cũng hời hợt chắp tay đáp lễ:
Nói ra năng lực của Tư Mã Tương Như rất cao, vỗ vễ một vương hầu mang trong lòng sự bất mãn như Lưu Mãi là chuyện không dễ dàng, lại nguy hiểm, vậy mà tên này làm quan trong phủ Lương vương một năm thôi đã được Lưu Mãi vô cùng tôn kính.
Chính vì có Tư Mã Tương Như ở giữa hòa giải, quan hệ giữa Lưu Mãi và hoàng đế mới không xấu đi.
Nhìn thấy Tư Mã Tương Như, cho dù cố tình tránh không nghĩ, cũng vẫn bất giác nghĩ tới Trác Cơ.
Nữ nhân đó sau khi vào Thục liền bặt vô âm tín, lão tặc Bình Tẩu cũng thế.
Nhiều lần tới xưởng luyện sắt Trác thị nghe ngóng tin tức về nàng mà không có chút nào, thứ an ủi duy nhất là mười ngày trước nhận được trà xuân từ Thục chuyển ra.
Trà có, nhưng thư thì không ...
.....
BNS có một điểm làm mình rất bực, là không đăng ảnh được, mình chẳng thể đăng bản đồ của trận này.