Lưu An ngồi trong xe vén rèm chỉ chiến kỳ của Kỵ đô quý và đám Hoắc Khứ Bệnh, nói:” Nhìn xem, giờ ngay cả đám nhãi con cũng tới tranh đoạt rồi, thực sự không coi chư hầu vương chúng ta ra gì.”
Lưu Mãi cười lạnh:” Tự tìm đường chết.”
Thành Dương vương cười rung xe:” Nên thưởng, không khiến chúng đỏ mắt sao được, bản vương còn lo bọn chúng không dám xông lên.”
Nói rồi đưa tay gõ chuông vàng, một nội thị chạy tới, sau khi nghe ông ta sai bảo liền quay về xe, mở một cái rương lớn, vóc tiền vàng ném về phía đội ngũ Kỵ đô úy:” Vương thưởng, kỵ đô úy nhận lấy.”
Hoắc Khứ Bệnh bất động như núi, mặc tiền vàng rơi lên người, Vân Lang thì vươn tay bắt lấy một đồng, hâm mộ lắm, vì đây là tiền vàng thực sự chứ không phải tiền đồng, danh tiếng giàu có của Thành Dương vương quả không sai.
Giám định xong tiền vàng thật, Vân Lang liền ném đi, lúc này không thể làm hỏng khí thế của Hoắc Khứ Bệnh.
Chủ tướng thái độ như thế, quân tốt tất nhiên cho dù thèm muốn cũng phải ngồi yên. Tên nội thị không thấy cảnh mình muốn, không khỏi phẫn nộ, vóc một nắm tiền vàng lớn hơn ném ra, quát tháo:” Cầm lấy đi, đám rách rưới các ngươi, vương thưởng cho mà dám để rơi xuống đất à?”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu tránh tiền bay tới, khuôn mặt tuấn tú đã có sắc giận, tay đặt lên đoản mâu treo ở túi da bên cổ chiến mã.
“ Cá một hạt châu, tên nội thị kia sẽ chết.” Tào Tương nói nhỏ với Vân Lang:
“ Không cần cá ...” Vân Lang còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh rút thương ném ra, không nhìn kết quả hô lớn:” Toàn quân giới bị, lùi lại!”
Khoảng cách chưa tới hai trượng, đoản mâu rèn bằng tinh cương lao đi như mũi tên, hự một tiếng, tên nội thị bị đâm xuyên ngực, ghim chặt trên xe.
Tức thì người kêu ngựa hí, đám giáp sĩ hộ vệ Thành Dương vương ùn ùn kết đội kéo tới, cùng lúc đó Vân Lang kịp ra lệnh toàn quân giới bị, tất cả diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.
Xung quanh có không ít thế lực đứng xem, nhưng không ai có bất kỳ động thái gì, kể cả sứ giả triều đình.
Giáp sĩ giơ thuẫn lớn ngăn cách xe ngựa vào Kỵ đô úy, từng hàng giáp sĩ cầm trường thương kết đội bước chân đều rầm rập ép tới, khoảng cách quá gần bất lợi cho kỵ binh, Hoắc Khứ Bệnh quay đầu ngựa, dưới sự yểm hộ của đội nỏ, từ từ rút lui.
Chiếc đoản mâu rèn bằng tinh cương đã được đưa tới mặt ba vị vương, cả ba đều chẳng hề kinh ngạc, Lưu An đưa tay vuốt dọc thân mâu:” Vũ khí được lắm.”
Thành Dương Vương tặc lưỡi:” Bản vương nên nổi giận hay là rộng lượng mỉm cười đây?”
“ Chúng ta chỉ có hai trăm chín mươi bảy giáp sĩ, không cười thì làm được gì? Có điều quốc tướng của thúc nên tìm sứ giả của Lưu Triệt giao thiệp, có khi Lưu Triệt bồi thường tiền đấy.” Lưu Mãi coi như được xem một màn biểu diễn, nhìn Kỵ đô úy khẩn trương thì cười lớn:
Lưu An rất vui vẻ:” Một con chó của Lưu Triệt cũng dám ra tay với ba vị đại vương, chuyện này nên lan truyền nghiêm trọng vào. Ngoài ra đừng nên tỏ ra thản nhiên như vậy, rơi chút nước mắt, ngửa mặt lên trời kêu thảm vài tiếng càng tốt. Dù sao nhiều người xem náo nhiệt, truyền đi cho những kẻ khác sợ.
“ Chính hợp ý ta.” Thành Dương vương Lưu Hỉ lại gõ chuông vàng lần nữa, tên nội thị khác chạy tới trước xe nghe lệnh:
Thế là phía sau đám giáp sĩ cầm thuẫn lớn truyền ra tiếng khóc thê thảm.
Người Kỵ đô úy đang căng thẳng chờ đợi đối diện sấm sét ập tới thì nghe thấy tiếng khóc, chẳng ai hiểu ra sao, Tào Tương đẩy vai Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi làm người ta khóc rồi kìa.”
Hoắc Khứ Bệnh hơi hoang mang song quyết đoán phất tay:” Không được ồn ào, tiếp tục lùi lại.”
Hai bên cách nhau bảy tám trượng rồi, đối phương toàn bộ mặc khải giáp, mấy chục người bọn họ không đánh lại, nhưng chẳng sợ, nếu muốn chạy thì đối phương cũng không cách nào đuổi kịp.
Năm xưa Lưu Bang sau khi đoạt được thiên hạ liền học theo Chu Vũ vương, đem thiên hạ phân chia cho huyết thân trực hệ của mình, hi vọng thân nhân của mình sẽ cùng nhau hộ vệ thiên hạ Lưu thị.
Thậm chí Lưu Bang còn nói với Tiêu Hà, cho dù các chư hầu vương tạo phản, đoạt thiên hạ, thì thiên hạ vẫn họ Lưu, lăng mộ của ông ta vẫn có người cúng bái.
Đây rõ ràng là tâm thái ta chết rồi mặc thiên hạ sóng cả ngợp trời, càng là bắt đầu của khái niệm gia thiên hạ.
Nhưng hậu đại Lưu Triệt của ông ta lại có cái nhìn khác.
Dựa theo quy định ban đầu của nhà Hán, phú thuế của các nước chư hầu thuộc về chư hầu vương, có quyền đúc tiền, quản hạt quan viên trong địa phận, có vệ đội của mình, đồng thời có thể chỉ huy quân đội quận huyện.
Tất cả những điều này khiến Lưu Triệt tham lam quyền lực cực kỳ khó chịu, nghĩ mọi cách thay đổi cục diện, để nắm toàn quyền trong tay.
Phân tranh đất Ngọa Hổ xuất hiện trong bối cảnh đó.
Năm xưa một trò khoe khoang nho nhỏ của Thành Dương vương bị hoàng đế trẻ hơi thay đổi một chút, biến thành thủ đoạn hữu hiệu để làm suy yếu các vương quốc.
Giáp sĩ, trọng điểm là giáp sĩ.
Ở nhà Hán, chỉ có người từ bộ khúc trưởng trở lên mới được gọi là giáp sĩ, vì trên người họ bao phủ bởi giáp da, năng lực sinh tồn của họ trên chiến trường cao hơn hẳn quân tốt bình thường, bọn họ là tượng trưng cho vũ lực tối cao của quân đội.
Về sau chiến tranh ngày càng tàn khốc, các quốc gia ngày càng giàu có, giáp da biến thành khải giáp có sức phòng hộ cao lên, trong quân người mặc khải giáp mở rộng tới ngũ trưởng thập trưởng, dù là thế, toàn bộ Bắc đại doanh cũng không quá ba vạn giáp sĩ.
Mỗi ba năm, hoàng đế lại thu hoạch giáp sĩ các nước chư hầu một lần, hắn không muốn các chư hầu tích lũy được thêm giáp sĩ, cho dù thu hoạch không bằng trả giá, cũng tốt hơn cảnh chư hầu giáp sĩ như mây.
Tiếng tù và ù ù truyền tới, giáp sĩ cầm qua dừng bước, tiền đội biến thành hạu đội, trật tự chuyển hướng lui về.
Một tên giáp sĩ hô vang:” Vương nói: Nhãi ranh giết nội thị sủng thần của bản vương, chuyện này sẽ không bỏ qua cho Vệ Thanh.”
Tào Tương nhìn ba vị phiên vương được giáp sĩ xúm quanh đưa đi, tiếc rẻ nói:” Chúng ta không chọc vào được năm nghìn thiết giáp võ sĩ, chẳng lẽ không làm gì được ba trăm kẻ này.”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Bệ hạ không thích phiên vương, chưa tới mức để chúng ta làm xằng đâu.”
“ Đám tiểu tử lớn gan một chút thì tốt, thật đáng tiếc.” Một giọng nói thô hào từ trên cao truyền tới:
Đám Vân Lang ngẩng đầu nhìn lên đồi, chỉ thấy một đại hán lực lưỡng, tay xách hai quân tốt kỵ đô úy, cười gằn nhìn bọn họ.
“ Mau thả người.” Hoắc Khứ Bệnh thấy quân tốt bị người ta bắt sống, nổi giận thúc chiến mã lao lên sườn dốc, không cần nhiều lời trường mâu đã đâm ra:
Tráng hán cười dài, tay sách một quân tốt đưa ra đỡ, Hoắc Khứ Bệnh phải thu mâu, vừa biến chiêu thì đối phương hô, ném quân tốt tới:” Nhận lấy đi.”
Hoắc Khứ Bệnh đành ném mâu đỡ lấy quân tốt, đà ném quá mạnh, con ngựa Ô Chuy không chịu nổi, ngửa cổ hí dài, chân loạng choạng lùi về mấy bước mới trụ lại được.
“ Khá đấy, nhận thêm người nữa này.”
Tráng hán hô xong ném quân tốt còn lại ra, Hoắc Khứ Bệnh buông quân tốt kia, hét lên lấy sức đỡ quân tốt nữa, lần này có chuẩn bị trước, nắm chắc trong tay, quân tốt cũng quật cường, không kêu tiếng nào. Không ngờ tráng hán nhân đà ném người cũng xông tới, vươn bàn tay to như cái quạt, rõ ràng định bắt sống Hoắc Khứ Bệnh.