Viu!
Tiếng gió rít rợn người truyền tới, tráng hán sắc mặt đại biến, thân thể đang lao về phía trước phản ứng thần tốc ngã xuống, dù vậy tai vẫn bỏng rát, ngã xuống đất đưa tay lên sờ, thấy tay toàn máu, vội lăn thêm hai vòng nữa, nấp sau một cái cây lớn, cẩn thận nhìn về phía tên bắn.
Hoắc Khứ Bệnh thả bộ hạ ra, rút trường thương xông về phía cây đó, rống lên:” Liên Chập, ngươi xéo ra đây cho ta.”
Liên Chập vẫn nhìn bốn phía, mũi tên vừa nãy rõ ràng nhắm vào đầu hắn, hiện cắm sâu vào đất tới quá nửa, lực bắn như vậy e rằng khải giáp cũng không cản nổi.
“ Hoắc Khứ Bệnh, ngươi dám dùng nỏ xa, quân ngươi chưa có tư cách sở hữu, không sợ bệ hạ giáng tội sao?”
Phập!
Một mũi tên nửa bắn trúng cái cây hắn nấp.
Liên Chập toát mồ hôi rụt đầu lại, đổi giọng:” Hoắc giáo úy, đều là người trong quân, cần gì làm xấu mặt nhau.”
Tào Tương chậm rãi thúc ngựa đi lên:” Ngươi xỉ nhục Kỵ đô úy ta, đây không còn là thù riêng nữa, Liên thống lĩnh, ngươi càn rỡ ở Bắc quân kệ ngươi, dám tới đây làm nhục quân ta, trách ngươi mạng không tốt.”
Liên Chập vội nói:” Đùa thôi mà, hầu gia đứng chấp.”
Tào Tương thấy cung nỏ thủ đã tới phía sau Liên Chập, lập tức lùi lại tránh bị bắn sống, đồng thời ngăn cản Hoắc Khứ Bệnh:” Khứ Bệnh, đừng cậy mạnh, dùng trí được thì đừng dùng sức.”
Liên Chập là đệ nhất mãnh sĩ trong ngũ bộ Bắc đại doanh, hai tay có sức ngàn cân, Hoắc Khứ Bệnh chưa chắc là đối thủ.
Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng, ghìm cương ngựa:” Kẻ này nổi tiếng hẹp hòi, hôm nay nếu tha cho hắn, ngày sau sẽ báo thù, khó đề phòng.”
Tào Tương nhíu mày:” Tự tàn hại thủ túc e không hay.”
Vân Lang nghe vậy chém tay xuống:” Phải dứt khoát nếu không gặp họa, giết đi, cứ nói bị Thành Dương vương giết.”
Liên Chập nghe vậy gầm lớn, hai tay che mặt, như man ngưu từ sau cây xông ra, quân tốt đâm trường thương tới, không ngờ hắn bắt lấy, xoay một vòng ném cả hai quân tốt không chịu buông trường đi.
Tiếng nỏ phát xạ vang lên, Liên Chập ôm đầu, người cuộn thành quả bóng lăn lông lốc từ sườn dốc xuống.
Vân Lang thu thiết tí nỏ lại, nhìn Liên Chập bỏ chạy đằng xa cười:” Chạy nhanh thật đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày hạ lệnh:” Đi thôi, cắm trại ba mươi dặm về phía bắc.”
Trong vòng một ngày chứng kiến hai phong cách dũng mãnh khác nhau, đây là sự đả kích lớn với quân tốt Kỵ đô úy, bất kể là quân trận chỉnh tề của Thành Dương vương hay sức mạnh tuyệt luân của Liên Chập, đều khiến đám thiếu niên này mất hết tự tin.
Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên mình ngựa rống lên với thuộc hạ:” Cho các ngươi thêm ba năm nữa, mãnh sĩ thiên hạ nhất định phải quỳ dưới chân chúng ta.”
Lý Cảm cầm đầu chĩa trường mâu lên hô:” Nhất định làm giáo úy như ý.”
Hơn nghìn quân tốt hô theo, sơn cốc nho nhỏ vang vọng lời thề.
Đám Trường Môn cung vệ nhìn rõ ràng rồi, những thiếu niên này đều mang hùng tâm tráng chí lớn, những người như thế thường có hai kết cục, một là đại phú đại quý, hai là chết không đất chôn.
Có điều người ta thường bỏ qua vế sau, người chết thì không ai thấy nữa, còn người sống thì ngày ngày xuất hiện trước mắt họ, hưởng thụ cuộc sống xa hoa, khiến người ta thèm thuồng.
Đầu lĩnh các cung vệ tập hợp lại với nhau, cho rằng đi theo Hoắc Khứ Bệnh rất có khả năng được vinh hoa phú quý, như thế nên nhường có hội cho những đứa trẻ có tiền đồ nhất.
Tuổi tác bọn họ không còn ít nữa, nhiều người đã là gia gia rồi, trừ khi không có con cái, nếu không người sống tới tuổi họ đã không nghĩ cho bản thân nữa rồi, đều nghĩ cho tương lai.
Nói ra có vẻ buồn cười thực tế ở Đại Hán, ba lăm tuổi đa số thể xưng lão phu, năm mươi tuổi đã là cao thọ, những cung vệ đều trên ba mươi này toan tính hậu sự là chuyện thường.
Vì thế một cung vệ lớn tuổi tới bên Hoắc Khứ Bệnh bẩm báo:” Giáo úy có điều chưa biết, Liên Chập chính là đinh mục trong Tàng Vũ khố của bệ hạ, chuyện này cực kỳ cơ mật không mấy người biết, chuyến này hắn tới đây, e không đơn giản.”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai cung vệ già, hết thảy đều tự hiểu ngầm.
Đại quân thâm nhập đất Ngọa Hổ, Vân Lang thầm cảm khái, bình nguyên Quan Trung lúc này vẫn là một vùng đất rộng người đông.
Đất Ngọa Hổ kỳ thực có thể tính là vùng đất đai màu mỡ, giữa những ngọn đồi thấp nước chảy róc rách, khắp nơi bao phủ màu xanh mơn mởn, chỉ cần cải tạo một chút sẽ là mảnh đất lành.
Đi đường được hai ngày thì Kỵ đô úy gặp một đám người Hồ không biết nói tiếng Hán chặn lại, không cho bọn họ đi nữa, đây là chiến trường được bố trí trước.
Bộ thuộc của Thành Dương vương đã ở nơi này ba ngày, trong ba ngày đó, bọn họ dựng lên một thành trại kiên cố, nhìn từ xa chỉ thấy trên ngọn đồi không cao toàn là rào chắn, hố chặn kỵ binh, thành trại trông như con nhím.
Đồi không cao, xong rung quanh là đất phẳng, phía dưới lại có hai con suối lượng nước sung túc, từ điểm này có thể nhìn ra giáp sĩ Hoài Nam dưới sự thống lĩnh của Lôi Bị chuẩn bị tử thủ.
“ Trước kia đều là dã chiến, sao lần này lại thành công thành chiến rồi?” Tào Tương thắc mắc:
Vân Lang suy đoán:” Xem ra bị vị vương hầu không phục, đoán chừng trước kia tổn thất quá lớn, lần này họ quyết tâm khiến bệ hạ phải trả giá.”
Lý Cảm lắc đầu:” Không thứ bảo bối nào đáng để tinh binh mãnh tướng phải đổ máu nhiều như thế.”
Hoắc Khứ Bệnh tán đồng:” Chẳng trách mọi người không cho chúng ta tham gia đoạt bảo, chuyện chúng ta chưa biết còn quá nhiều, lần này lỗ mãng xuất quân là phạm vào tật khinh địch. Có điều không sao cả, nếu có khả năng thì chúng ta tranh thủ, không thì chúng ta đi.”
Tào Tương tặc lưỡi:” Nếu không lấy được gì đã lủi thủi trở về, chẳng phải người ta cười cho à? Ngươi không thấy dọc đường đi thái độ quân khác với chúng ta rao sao à?”
Vân Lang vỗ vai hắn:” Đánh trận cũng như đánh bạc, không lãi thì lỗ, ngươi yêu cầu nhiều quá rồi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh dùng roi ngựa chỉ suối ngoài doanh trại:” Bây giờ người Hồ hẳn là đang cắt nguồn nước.”
Vân Lang nhìn tòa thành trại đơn giản mà tràn ngập nét đẹp bạo lực:” Thành trại này không đủ lớn, nếu trong tay Lôi Bị đúng là có năm nghìn người, chắc không thể bố trí hết ở đây.”
Lý Cảm cũng nói:” Ngoài thành nhất định có du kỵ, chuyên môn tấn công vào sườn địch khi địch tấn công, nếu đem hết quân vào thành, một thành trại không có viện binh sẽ chẳng thủ được lâu.”
Hoắc Khứ Bệnh tán đồng:” Chúng ta cách chiến trường quá gần, ta lo bị du kỵ đánh lén, nhìn thế nào chúng ta cũng giống dê non nạp mạng. Lùi lại thôi, đừng để chúng ta thành mục tiêu lập uy của người ta.”
Vân Lang nhìn quanh, tới chiến trường mới biết đó không phải chỗ tốt lành, dù nơi này nắng xuân tràn ngập, gió thổi mơn man, cũng chỉ khiến người ta cảm giác sởn tóc gáy.
Kỵ đô úy sở trường nhất là dựng doanh trại, mùa đông vừa qua bọn họ phải tự tay dựng lên binh doanh cho mình. Cái gì thiếu chứ không thiếu công cụ, thế là một nghìn năm trăm ngươi chỉ dùng một nửa buổi sáng chém hết cây thông trên đồi, cành cây lớn thì bị cưa cắm chi chít bên ngoài, bên trong chon cọc gỗ cao nửa người, thế là tường thành đã xuất hiện.
Ba người Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang tích cực đứng giữa chỉ huy quân tốt làm việc, khác hẳn bộ dạng vật vờ thường ngày, lại nhìn đám quân tốt thuần thục cưa cưa xẻ xẻ, chẳng mấy chốc thành trại đã có bóng dáng sơ bộ, không biết nên khóc hay nên cười. Bọn họ đánh nhau không hơn ai, nhưng làm công tượng thì Kỵ đô úy chắc là số một rồi, song đây lại chẳng phải chuyện đáng tự hào.
Tào Tương làu bàu:” Khứ Bệnh, tại ngươi hết, ngươi cứ tích cực kéo y vào doanh trại cơ.”
Lần này Hoắc Khứ Bệnh không nói được gì, đành phải nhận lỗi, từ rất lâu rồi hắn biết không thể cho Vân Lang nhập quân đội, nếu không y sẽ làm mọi thứ biến dạng, chỉ là tài hoa của Vân Lang quá đặc biệt, đành vuốt mũi chấp nhận, hi vọng có thể dần dần cải biến y.