Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 231 - Q2 - Chương 015: Chúng Ta Không Phải Thương Nhân Công Tượng.

Q2 - Chương 015: Chúng ta không phải thương nhân công tượng. Q2 - Chương 015: Chúng ta không phải thương nhân công tượng.

Thời khắc nguy hiểm nhất sẽ là đêm nay, trời mới biết Lôi Bị có tới tập kích thành trại không, dù sao thì trại này cao hơn thành trại của người ta, nếu có nỏ xa, từ trên bắn xuống có thể uy hiếp được đối phương.

Làm theo lý thuyết đúng là quá nguy hiểm, chỗ tốt nhất lại biến thành chỗ nguy hiểm nhất, cho nên Vân Lang đành làm việc xuyên đêm.

Đến canh ba khi Vân Lang ngủ gà ngủ gật tỉnh lại, thành trại chưa hoàn thành đốt đuốc sáng như ban ngày, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương mặc khải giáp thủ ở hai đầu khoảng trống bắc nam, trông không có chút mệt mỏi nào.

Tường ngoài đã làm xong một nửa, đến sáng, muộn nhất là trưa mai sẽ hoàn thành.

Mấy chục quân tốt đang dựng đại môn doanh trại, một cái bản lề lớn được lắp trên cây thông to bằng cổ tay, cố định đại môn là hai cây thông cổ thụ, có trụ thiên nhiên này, đại môn sẽ rất chắc chắn.

Vân Lang thay thế Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm thay thế Tào Tương, quân tốt thủ vệ cũng thay ca, chỉ có quân tốt dựng thành trại là bận rộn không ngừng.

Đó là một đêm không trăng, trừ công trường đốt đuốc ra thì bốn bề đen kìn kịt khiến Vân Lang cứ có cảm giác bên ngoài có người theo dõi, loại cảm giác không an toàn này rất tệ, khiến người ta thấp thỏm không sao trấn tĩnh được.

“ Đuốc chiếu sáng mở rộng ra ngoài trăm bước.” Vân Lang nói với thân vệ bên cạnh:

Thân vệ là cung vệ có tuổi, nhỏ giọng nói:” Tư mã, bên ngoài là bãi cỏ hoang, khả năng có mật thám địch, không bằng chúng ta châm hỏa tiễn đốt hết cho rồi, bên ngoài toàn là cỏ khô, cỏ mới chưa mọc lên, đốt cái là cháy ngay.”

Vân Lang cẩn thận hỏi lại:” Sẽ không đốt cả chúng ta chứ.”

Cung vệ cười:” Tư mã, hiện đang gió nam.”

Vì có xưởng luyện sắt nhỏ của Vân gia, nên vũ tiễn cũ được tháo ra, đúc lại đầu tên, lắp thêm đuôi cân bằng phía sau, hai vũ tiễn cũ miễn cưỡng làm được một vũ tiễn mới.

Đầu tên hình tam giác trước kia biến thành mũi tên ba cạnh, tăng thêm khả năng xuyên giáp, tuy trọng lượng tăng thêm làm giảm tầm bắn, quân tốt vẫn thích loại tên mới này hơn.

Ít nhất kẻ địch trúng phải tên mới sẽ không thể mang tên tiếp tục tấn công, mũi tên ba cạnh sẽ mau chóng khiến chúng chảy cạn máu, để thuận tiện tác chiến, vũ tiến kỵ đô úy chia thành nhiều loại, trong đó có một loại là lân hỏa tiễn.

Loại mũi tên này bình thường được cất trong ống trúc có si bịt kín, khi cần dùng thì mở ống trúc, rút tên ra, mau chóng bắn đi, mũi tên sẽ bốc cháy trong không trung, làm cháy dầu trên đó, biến thành hỏa tiễn.

Vân Lang hạ lệnh một tiếng, hơn trăm mũi hỏa tiễn được bắn đi, trăm mũi tên trong bóng đêm hóa thành trăm ngọn đuốc, nhanh chóng đốt cháy cỏ hoang xung quanh.

Mười mấy bóng đen lồm cồm bò dậy, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Vân Lang không lệnh quân tốt bắn chúng, mục đích chỉ là đề phòng chúng dòm ngó doanh trại, còn giết vài người không giải quyết được gì.

Cỏ dại trên hoang nguyên cháy nửa đêm, vì quá nhiều khói, hơi nước và khói trộn lẫn vào nhau, nên khi rạng sáng, sơn cốc có mưa nhỏ tí tách.

Mọi người đồng tâm hiệp lực làm việc, dựng lên doanh trại, vậy là kỵ đô úy có một bảo lũy tương đối an toàn.

Ngọn lửa đêm qua đã đốt cháy cỏ dại, bụi cây, bây giờ chỉ cần ngồi ở cửa doanh trại có thể thấy đại doanh của Lôi Bị ở ngọn đồi bên trái, nếu đứng lên chòi canh có thể nhìn rõ ràng nhất cử nhất động của chúng.

Thành trại dựng lên chưa đủ, quân tốt nghỉ ngơi xong lại đào hào, do có xẻng sắt của Vân gia, nhiệm vụ này không hề khó, nhất là ở vùng cao nguyên đất vàng này.

Ở trên cổng doanh trại dựng một cái đài, trên đài còn làm cái lán đơn giản, lán còn trát lớp đất vàng, dù mưa xuống, bên trong vẫn vô cùng khô ráo.

Lý Cảm lúc này đang ngồi bên một đống lửa hơ dây cung, dây cung làm từ gân trâu một khi gặp phải không khí ẩm thấp sẽ trở nên lỏng lẻo, chuyện này với quân Hán mà nói không phải nghiêm trọng, nhưng với Hồ kỵ là rắc rối lớn.

Do là dân tộc du mục, trang bị của họ cũng lấy từ bò dê, giáp da, thừng da, cung sừng trâu, trong thời tiết ẩm ướt này đều biến chất, nhất là giáp da, lực phòng ngự sẽ giảm sáu thành.

Tào Tương sáng ra đã thèm rượu, song nhìn vẻ mặt bất thiện của Hoắc Khứ Bệnh, liền cất bầu rượu vào lòng, cười hì hì:” Mưa sẽ không dừng sớm được đâu, chúng ta có chỗ khô ráo để ngủ, kẻ khác thì thảm rồi. Ở trong lều da trâu, khác gì ở trong bụng trâu.”

Vân Lang vừa nướng bánh vừa nói:” Chúng ta sắp không còn doanh trại nữa rồi.”

Tào Tương sừng sộ:” Vì sao, nói trước, ta không nhường doanh trại cho bất kỳ ai đâu đấy.”

“ Ta phái người đi báo với Trường Thủy Hồ kỵ rồi.”

“ Ngươi tốt bụng như thế từ khi nào đấy?”

Lý Cảm ngáp một cái:” Vì một trăm hai mươi bảy con chiến mã, ta sẵn sàng ngủ trong bụng trâu.”

“ Các ngươi đem doanh trại đi đổi ngựa à?” Tào Tương lảo đảo:

“ Tất nhiên, hôm qua ngươi cũng thấy rồi đấy, chúng ta đánh được ai chứ, không đánh được thì không cướp được, vậy thì phải đổi thôi.”

Tào Tương cuống lên hỏi Hoắc Khứ Bệnh, đây là chỗ bấu víu duy nhất:” Ngươi cũng đồng ý à?”

Hoắc Khứ Bệnh ngoạm một miếng bánh lớn:” Chúng ta thiếu chiến mã, Hồ kỵ lại nhiều chiến mã, bọn họ có mục trường của mình, ta thấy trao đổi rất tốt.”

“ Vậy chúng ta thì sao?”

“ Còn sao, đương nhiên là lập doanh trại khác, xem xem có thể đổi với người ta đồ tốt không, A Lang còn muốn đổi với cả Lôi Bị.”

Tào Tương tức đỏ mặt hét lên:” Chúng ta là quân đội, không phải thương nhân, công tượng.”

Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, đều hơi chút xấu hổ không nói, Vân Lang vỗ vai Tào Tương, cười thân thiện:” Huynh đệ cho ngươi cầm quân, mai mang chiến mã về cho ta nhé.”

Tào Tương im luôn, không đủ quyết tâm tác chiến, đây không phải là cuộc chiến chống Hung Nô, không đánh được cũng phải cắn răng mà đánh, dù giết được thật nhiều thì sao nào? Tổn thất vẫn là giáp sĩ Đại Hán, liều mạng thực sự vô nghĩa.

Dùng doanh trại đổi chiến mã do Vân Lang nghĩ tới tối qua, ai bảo nơi bọn họ chọn lập doanh quá tốt, khiến ưu thế quân sự của người ta mất sạch, sớm muộn gì cũng trở thành mục tiêu công kích.

Ăn sáng xong Hồ kỵ liền tới tiếp nhận doanh trại.

Đây là lần đầu tiên Vân Lang tiếp xúc khoảng cách gần với người dị tộc ở thời đại này, lần trước gặp người Hung Nô chỉ ra sức chém giết nên chẳng có thời gian mà quan sát.

Tào Tương thấy Vân Lang hứng thú quan sát đội quân không nói không rằng tiến doanh này thì giới thiệu cho y:” Thời Cao tổ, Hung Nô phá Đông Hồ, người Đông Hồ vì thế phân tán khắp nơi, một phần tới núi Ô Hoàn, thành người Ô Hoàn ngày nay, một phần bị người Hung Nô đuổi tới Hữu Bắc Bình, được Văn hoàng đế thu nạp, thành Hồ kỵ giáo úy. Mấy chục năm qua xem n hư trung thành, tác chiến không tụt lại sau người khác, bệ hạ vì ban thưởng bỏ đi tên Hồ kỵ, ban tên Trường Thủy. Người đứng đầu là Hạt Kiệt, một viên mãnh tướng có tài xé xác hổ báo, rất gian xảo, lát giao thiệp chú ý một chút.”

Hạt Kiệt dẫn Hồ kỵ vào doanh, nhìn đám Hoắc Khứ Bệnh không nói gì, dùng chân đá cột trụ, thấy cột không mảy may lay động mới hài lòng đi tới, dùng tiếng Hán nói:” Quân trại rất chắc chắn.”

“ Một trăm hai bảy chiến mã, chỉ cần giao chiến mã, doanh trại sẽ của các ngươi.” Hoắc Khứ Bệnh không khách sáo, đi thẳng vào chủ đề:

Hạt Kiệt gật đầu:” Rất công bằng, đợi ta xem xong doanh trại, ngươi sẽ có chiến mã.”

..........

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment