Vân Lang biết Hoắc Khứ Bệnh rất ghét chuyện quân đội lại làm mấy chuyện trái chức năng, liền đi tới một bước, đưa tay mời Hạt Kiệt đi tham quan.
Đi cùng Hạt Kiệt còn có sáu dũng sĩ Ô Hoàn, bọn họ lí la lí lố một tràng dài, có vẻ hưng phấn lắm.
Hạt Kiệt đi lên cao nhìn xuống doanh trại Lôi Bị:” Một nghìn hai trăm bước?”
Vân Lang gật đầu:” Đúng thế, vượt quá tầm công kích của nỏ xa, trừ khi có nỏ xa mười hai thạch.”
Hạt Kiệt lại xem đường hào bên ngoài.
“ Hào sâu sáu xích, rộng một trượng, chiến mã không thể nhảy qua, dù nhảy qua được thì tường chỉ cách ba xích, không có chỗ đứng hay giảm tốc, chắc chắn đâm vào tường chết.”
Hạt Kiệt xua tay:” Bọn ta tới đây là để tấn công, không phải là phòng thủ.”
Vân Lang cười:” Thế thì bố trí phòng ngự trong quân doanh không cần giải thích nữa, tướng quân giao chiến mã cho ta, quân doanh sẽ là của các vị.”
Nhìn tên mũi cao mắt sâu tóc vàng này nhếch mép cười, Vân Lang liền biết vụ làm ăn này không dễ dàng gì.
Hạt Kiệt chắp tay, lễ nghi chu toàn:” Ô Hoàn bộ vì nước Hán chinh đông phạt tây sáu mươi năm, máu dũng sĩ chảy ra đủ thành hồ lớn, dũng sĩ hi sinh còn nhiều hơn cả cây rừng trên ngọn đồi này, vậy mà chừng đó không bằng một cái doanh trại lập nên trong lúc vội vã à?
Vân Lang cứ như không hiểu hắn nói gì, trên mặt mỉm cười lễ độ, lặp lại lời của Hoắc Khứ Bệnh:” Cho ta một trăm hai mươi bảy chiến mã, quân trại này sẽ là của các vị.”
Hạt Kiệt đứng thẳng lên, nụ cười dần tan biến, lạnh lùng nhìn Vân Lang, bàn tay lớn đưa ra bóp cái cột gỗ bên cạnh, giật ra cả mảng vỏ cây lớn:” Chẳng lẽ cho dù chúng ta đổ máu nhiều như thế, cũng không được các ngươi coi như đồng bào, vẫn là bò dê để các ngươi tùy ý giết mổ.”
“ Tướng quân có thể không lấy, tự làm tòa quân trại, như vậy sẽ không tốn chiến mã nữa.”
Hạt Kiệt nhìn xoáy vào mắt Vân Lang, thấy y vẫn điềm nhiên như không thì cười phá lên, vỗ vai thân thiết:” Khá lắm, đúng là thiếu niên kiên định, tộc ta sao không có người như ngươi. Thôi được, ngươi thắng rồi, về Trường An ngươi sẽ có ngựa.”
Vân Lang mỉm cười lặp lại lần nữa:” Cho ta một trăm hai mươi bảy chiến mã, quân trại này sẽ là của các vị.”
Hạt Kiệu khó chịu nhíu mày:” Này người thiếu niên, ta đã đồng ý rồi.”
“ Tại hạ cũng nói rồi, có ngựa, có doanh trại.”
Hạt Kiệt bước tới gần hăm dọa:” Người thiếu niên, đừng để rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Vân Lang phất tay một cái, tức thì có thiết tiễn bắn phập xuống cách chân Hạt Kiệt hai bước, tên ăn sâu vào đất, chỉ lộ ra đuôi tên.
Hạt Kiệt dừng bước, nhìn tên nhãi con da trắng thịt mềm này:” Ta không tin ngươi dám bắn ta.”
“ Ngài có thể thử xem, chúng ta đang làm một vụ trao đổi công bằng, thuận mua vừa bán, không ai ép buộc ai. Xưa nay ta nghe nói người Ô Hoàn hào sảng, coi tính mạng tộc nhân quý hơn vàng, nhưng từ người tương quân ngài, ta không thấy điều đó, chỉ thấy một kẻ vô lại muốn chiếm lợi của người khác.” Vân Lang thẳng thừng đuổi khách, y không thiếu khách hàng:” Rời khỏi doanh của ta ngay, nếu tướng quân thấy ta cố ý bóc lột người Ô Hoàn thì hãy xem ta bán nó cho Bắc đại doanh, Tế Liễu doanh với giá nào.”
Hạt Kiệt sầm mặt phất tay bảo một tộc nhân rời doanh trại:” Hi vọng ngươi có thể giữ được số chiến mã này.”
Nói xong đi tới thẳng căn nhà gỗ giữa doanh trại, không thèm ra nữa.
Một trăm hai mươi bảy chiến mã được tháo yên chen chúc ở doanh trại, Hoắc Khứ Bệnh thân mặc khải giáp, tay cầm trường mâu, uy phong lẫm liệt đứng ở cổng doanh trại, đợi khi toàn bộ quân tốt rút lui mới thúc ngựa rời đi.
Vân Lang không rảnh đi xem người Ô Hoàn nữa, Kỵ đô úy không còn doanh trại rất nguy hiểm, may là cách đó không xa lại có một ngọn đồi đất.
Đất vàng ở nơi này rất dày, không quá rắn cũng không quá mềm, có thể dùng xẻng đào đồi đất thành những cái hang trú ẩn.
Tới khi mặt trời lặn thì toàn bộ quân tốt đã có một nơi an thân đơn giản.
Vân Lang cực kỳ mệt mỏi, truy trọng doanh của y là vất vả nhất, ăn qua loa bữa rối rồi chui ngay vào hang trú ẩn nghỉ ngơi, chuyện khác không liên quan tới họ nữa rồi.
Mùa xuân mưa nhiều, không khí vẫn khá lạnh, bốn người Vân Lang ngồi quanh đống lửa lớn, chẳng ai có hứng thú nói chuyện, giao dịch đã thành, song trái mục đích ban đầu.
Hoắc Khứ Bệnh là chủ tướng, nên cuối cùng phá vỡ im lặng, cố gắng nói một câu cổ vũ sĩ khí:” Mới tới hai ngày mà chúng ta đã có được hơn trăm chiến mã, đây là vụ làm ăn tốt.”
Tào Tường bức xúc chuyện này ngay từ đầu, đấm tường:” Chúng ta không thể dựa vào bán doanh trại kiếm chiến mã, ta nói lại lần nữa chúng ta là quân đội, không phải công tượng thương nhân. A Lang, sáng mai ngươi không định bán luôn cả chỗ này chứ?”
Vân Lang chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào tường:” Nếu có người chịu mua, ta sẽ làm thế, A Tương, ngươi chỉ quan tâm tới chiến tích, không nhìn vào thực tế đi, Kỵ đô úy chúng ta trừ lương thực ra thì cái gì cũng thiếu, Khứ Bệnh phải tới Trung quân phủ bốn lần mới xin được phân phối áo gai cho các tướng sĩ huấn luyện mùa đông, tức là mùa hè còn chưa có quần áo. Dược liệu, khải giáp, vũ khí, cỏ khô, yên ngựa, dây cương, cái gì cũng không đủ, nhìn qua toàn là thứ không đáng kể, nhưng khi hơn nghìn người sử dụng, hao phí kinh người. Các huynh đệ huấn luyện gian khổ, lại không thể tiết kiệm miếng ăn, nếu không phải nghèo điên rồi, ngươi nghĩ Khứ Bệnh tới đây làm gì?”
Tào Tương nhìn bánh trong tay:” Chúng ta không thiếu tiền ...”
Nói một nửa thấy ba người kia cùng nhìn mình, liền sửa lời, giận dỗi hét lên:” Được, vậy ta đi hỏi xem người Tế liễu doanh có muốn cái động đất này không?”
Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng:” Ngồi xuống đi, chuyện này không gấp nhất thời, bây giờ chúng ta cần hoạch định cho rõ, chiến mã là yêu cầu đầu tiên, có chiến mã rồi, chúng ta từ từ giải quyết những thứ khác.”
Vân Lang cầm cái cành cây vẽ bản đồ đơn giản lên mặt đất:” Các ngươi xem đi, trận này khả năng sẽ đánh rất lâu, Lôi Bị bày rõ ý định dựa vào thành mà thủ, chống cự với giáp sĩ các phương. Ta e rằng lần này nước Hán sẽ nếm mùi đau khổ chưa từng có, chúng ta không nên vội làm gì bây giờ, theo ta thấy, chúng ta có thể làm hai điều, một là cung cấp lương thực cho đám giáp sĩ kia, hai là cứu trợ thương binh để họ chuyên tâm tác chiến. Như thế sau khi Lôi Bị chiến bại, chúng ta có thể được chia chiến lợi phẩm, sau đó dùng nó đổi chiến mã.”
Lý Cảm cười méo xẹo, giọng hơi khô khan:” Ngươi sẽ không đi ra giữa hai quân rao bán bánh chứ?”
Câu này làm trong hang nhất thời im ắng, Vân Lang không đáp, y nhìn ba người bằng hữu, bất ngờ là Hoắc Khứ Bệnh luôn giữ tính thuần khiết của quân đội lại đấm đất, kiên định nói:” Nếu dùng bánh nướng đổi được thứ gia gia cần, gia gia theo ngươi đi bán bánh.”
Tảo Tương há hốc mồm, nhìn quanh không thấy ai nói gì nữa thì đầu gục xuống, u oán nói:” Ta cứ nghĩ tới đây sẽ có một trận đại chiến tráng liệt, không ngờ lại thành bán bánh, ta biết mà, cái gì rơi vào tay A Lang nó cũng biến vị. Chẳng trách y mang theo nhiều lương thực như vậy, té ra có gian kế từ đầu.”