“ A Tương, ngươi không quản gia không biết dầu gạo đắt đỏ, nói thật nhé, nếu chúng ta bán tốt, thu nhập cuối cùng chưa chắc kém người ta đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu đâu.” Vân Lang cười hăng hắc, tuy kế hoạch là thế, nhưng không thể không để ý tới cảm thụ của huynh đệ:” Ta biết bảo binh sĩ đi bán bánh rất mất mặt, thực sự mất mặt, nhưng chúng ta phải thừa nhận, chúng ta không đánh được đội quân nào hết, nếu chiến trường đã không có phần cho chúng ta, thì phải tìm đường khác.”
“ Các ngươi đợi xem, trận chiến này nhất định tử thương thảm trọng, đây là lần đại quyết đấu giữa bệ hạ và các phiên vương, là cuộc nội chiến rất vô vị, tuy phe chiến thắng được công lao và ban thưởng, nhưng các ngươi giết đồng bào có vinh quang gì, bị giết càng ngu xuẩn, các ngươi có định đem khoe khoang chiến công này với con cháu mình không?”
Vân Lang biết ba người kia còn lấn cấn trong lòng, giờ trận chiến chưa bắt đầu, không thể để bên mình tự loạn thế trận, nên dùng hết miệng lưỡi thuyết phục.
“ Kể các ngươi một câu chuyện, có một nơi phát hiện ra mở vàng lớn, thế rồi ai nấy đều tới đó đào vàng, người ngày một đông thì tất nhiên sinh tranh giành chém giết. Có người thông minh, thấy quá đông người đi đào vàng, thế là hắn làm một quán ăn, một cửa hiệu tạp hóa cung cấp hàng hóa cho người đào vàng. Kết quả những người tham gia đào vàng rất ít trở thành phú ông, đa phần bỏ mạng, còn người mở quán ăn, các ngươi đoán xem, hắn kiếm được số tiền mà kẻ giàu nhất nhờ đào vàng cũng không mơ tới, bây giờ chúng ta làm người mở quán ăn đó.”
Lý Cảm gãi gãi đầu, cái lý thì hắn hiểu rồi, vẫn cảm giác nó sai sai kiểu gì, hắn không giỏi mồm mép, cuối cùng không nói gì.
Tào Tương nói với giọng cam chịu:” Vậy chúng ta có bán cho đám Lôi Bị không?”
Hoắc Khú Bệnh thở dài:” Bệ hạ cần những kẻ đó tử chiến tới cùng, như vậy mới có thể diệt trừ họa lớn bên trong, sau này dồn toàn lực đối phó với Hung Nô.”
“ Nói thế chúng ta hỗ trợ Lôi Bị không có tội mà còn có công à?” Tào Tương tự sa đọa luôn, đã không còn cách nào thì phải làm sao kiếm lợi ích lớn nhất, trong bốn người thì tên này là ít quan niệm thi phi nhất, hắn chỉ có cái sĩ diện cao thôi:
“ Không thể làm thế, sau này chúng ta còn sống ở Trường An nữa, không thể đắc tội hết với quân đội Trường An được, có điều chúng ta có thể thu nạp thương binh của Lôi Bị, khuyên hàng họ, tuy khả năng không cao. “ Vân Lang xua tay, cố gắng để giọng điệu của mình nghe không quá phấn chấn:” Giờ bắt đầu đại kế bán bánh của chúng ta, các ngươi nghe nhé …”
Bên ngoài hang trú ẩn mưa phùn vẫn liên miên không dứt, bốn người sau khi đạt thành ý kiến thống nhất thì chia nhau ra tới quân doanh của mình, cùng thuộc hạ cười nói vui vẻ, nhìn không ra có chút ủ rũ nào.
Sĩ khí rất quan trọng, bất kể làm gì cũng cần sĩ khí, có sĩ khí, cho dù là chuyện không dễ dàng cũng bị nhiệt tình của mọi người hòa tan.
“ Tư mã, chúng phải đi bán bánh nướng thật à?”
“ Nói bậy, chúng ta không chỉ bán bánh nướng, mà bán hồn đồn, bán mỳ, bán thịt, chỉ cần cái gì bán được tiền là chúng ta bán cái đó ...” Vân Lang tuyên bố rất hùng hồn, thiếu điều nói cái quần đang mặc mà được giá thì cũng bán:
Đám binh sĩ đưa mặt nhìn nhau:” Nhưng mà đám người kia làm gì có tiền.”
“ Chúng ta không hi vọng được tiền, có thể đổi chiến mã, khải giáp, không phải là được à?” Vân Lang vẫy vẫy tay, gọi quân tốt trong hang trú ấn ghé tới gần, giọng thần bí cùng kịch tính nói:” Các ngươi biết chuyện chúng ta bán quân trại lấy chiến mã chứ?”
Đám binh sĩ nín thở lắng nghe, đồng loạt gật đầu.
“ Nếu các ngươi vất vả làm việc cả một ngày một đêm ở Trường An liệu có đổi được một trăm hai mươi bảy chiến mã không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“ Với trang bị và lực lượng của chúng ta có đi cướp được một trăm hai mươi bảy chiến mã không?”
Một thiến niên nhiệt huyết nắm tay:” Giờ không được, nhưng như giáo úy nói, ba năm nữa nhất định sẽ được.”
Vân Lang hài lòng vỗ vai hắn: “ Nói hay lắm, đã thế thì chúng ta không thể chết ở đây, chúng ta phải sống, để sau này giáp sĩ thiên hạ quỳ rạp dưới chân. Chúng ta là ai, là Vũ Lâm quân, là Trường Môn cung vệ, các ngươi nói xem đám nông phu, võ phu ngoài kia có thể so với chúng ta sao?”
“ Không!” Mọi người đồng thanh, bất kể Vũ Lâm quân hay cung vệ đều có kiêu hãnh của mình:
“ Vậy nói cho ta xem, thức ăn các ngươi thường ngày vẫn ăn, đám người ăn cám lợn kia có thích không?”
Tiếng cười rộ lên khắp hang trú ẩn, làm người khác tò mò tới nghe, một cung vệ lớn tuổi nói:” Đừng nói đám người đó, mỗi lần hưu mộc thuộc hạ mang bánh dầu, bánh bao về nhà, lão bà hài tử chết mê ... À, tư mã, do thuộc hạ để dành, không phải lấy trộm.”
Vân Lang cười đá một phát: “ Xéo, giờ ta không rảnh giáo huấn ngươi, tiếp tục, vừa rồi nới tới đâu?”
Không khí được khơi lên, một thiếu niên hào hứng nhắc:” Đám thô hán kia sẽ thích thức ăn của chúng ta.”
Vân Lang tất nhiên không quên, y làm thế để người khác có cảm giác tham dự, tiếp tục kích động:” Tất nhiên rồi, các ngươi nghĩ xem, từ chiến trường lui về, các ngươi thích nhất làm gì?”
“ Đi thanh lâu.”
“ Xéo.” Vân Lang đạp tên vừa phát biểu lăn ra ngoài hang khiến đám đông cười lăn cười bò, hậm hực nói:” Trong đầu giáp sĩ chỉ có quân công, thứ đó chúng ta không cần bây giờ, nhưng khải giáp hỏng, binh khí sứt mẻ trên chiến trường, chiến mã sống, chiến mã chết, đều hữu dụng. Thời gian qua chúng ta tu sửa binh khí, có phải vì không có nguyên liệu mà phiền não?”
“ Giờ không cần nữa rồi, chỉ cần chúng ta đối lấy thứ mà họ mang từ chiến trường về, gom góp lại, mỗi người chúng ta đều sẽ có một bộ khải giáp thuộc về mình, một trường mâu thuộc về mình, chiến mã thuộc về mình, không cần cưỡi lừa tập xung phong nữa, chúng ta sẽ có chiến mã oai hùng nhất.”
“ Hoan hô.” Câu này được hưởng ứng nhất, Vũ Lâm quân một thời uy phong ra sao, giáp đen, chiến mã, áo choàng đỏ thành biểu tượng của họ, mỗi lần cưỡi lừa huấn luyện là chỉ sợ người ngoài nhìn thấy, nên phải trốn trong quân doanh tập:
“ Ngoài ra xem bọn họ tác chiến, xem họ xếp trận hình, xem họ ứng chiến, rút lui, sau này chúng ta đối trận sẽ biết phải làm sao, đây là cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ.” Cùng lúc đó Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm cũng dùng những cách thức khác nhau để truyền bá tư tưởng này.
Đợi bốn người nói tới miệng khô cổ khát rời đi, sĩ khí toàn quân doanh thay đổi rồi, ai nấy đều coi bán bánh nướng là hành vi vĩ đại nằm gai nếm mật, hô hào quyết tâm phải bán bánh với giá tốt nhất.
“ Vậy giờ chúng ta làm gì?” Tào Tương có chút nóng ruột, không khí trong quân doanh tác động ngược trở lại hắn, thế nên mới nói, sĩ khí là tối quan trọng:
“ Giờ tới lượt Khứ Bệnh ra tay, nói với người hai bên, Kỵ đô úy chúng ta tới để học tập, không phải để đoạt bảo bối, càng không phải giành quân công, trước tiên xác lập vị trí trung lập rồi hẵng tính. “ Vân Lang xoa xoa tay, chuyện này càng lúc càng thú vị, đảm bảo chưa từng có trên lịch sử, tâm lý chơi đểu lịch sử làm Vân Lang rất hào hứng:” Tất nhiên tiện thể ngươi sẽ mang theo món ăn do ta làm tới những nơi đó chào hàng.”
…. ….