Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 234 - Q2 - Chương 018: Cuộc Chiến Ở Đất Ngọa Hổ. (1)

Q2 - Chương 018: Cuộc chiến ở đất Ngọa Hổ. (1) Q2 - Chương 018: Cuộc chiến ở đất Ngọa Hổ. (1)

Ngày hôm sau mưa xuân không ngớt, ngược lại càng ngày càng lớn, nếu ngồi trên tầng hai ở chủ lâu Vân gia trang tử, bên cạnh có Hồng Tụ pha trà, Tiểu Trùng đốt bếp, tay cầm cuốn sách sẽ thấy cảnh mưa xuân miên man này vô cùng thi vị đẹp mắt, lúc này tâm cảnh khác hẳn.

Quân tốt Kỵ đô úy rất bận rộn, song bận rộn nhất vẫn là hỏa đầu quân, trời vừa mới sáng là bọn họ đã không ngừng chế tác các loại món ăn, cho dù có quân tốt khác hỗ trợ, ba mươi cái nồi sắt lớn chỉ Kỵ đô úy mới có không lúc nào ngơi nghỉ, lồng hấp bánh bao chất cao vút, mỗi lồng hấp xong lại có ngay lồng khác thế chỗ.

Khắp quân doanh làm bánh bao, Vân lang cũng thế.

Bánh bao được Bắc đại doanh đặt, muốn thỏa mãn được sức ăn đám đại hán đó, mấy trăm cung vệ đã phải nhào bột liên tục nửa canh giờ.

Cơm nước trong quân chỉ cần vừa miệng, đủ lượng là được mọi người thích rồi, nên bánh bao nhân thịt ngựa vừa ra khỏi lồng bị đám khốn kiếp Kỵ đô úy tiêu hao quá nửa.

Về chiến sự thì từ tối hôm qua đã bắt đầu, Vân Lang chẳng thèm đi xem, chẳng rảnh đi xem, chẳng cần đi xem, ba tên kia khỏi nói, dẫn đám thân binh quân quan đi xem như si như dại cả lũ.

Đến khi trời sắp sáng Vân Lang mới xong việc đi xem qua cho biết.

Kỳ thực chẳng có gì đặc biệt, quân Hạt Kiệt dựa vào ưu thế trên cao, tết rất nhiều quả cầu cỏ, rưới đầy dầu vào, sau đó châm lửa lăn xuống. Quả cầu lửa xô vào chướng ngại vật tan nát thành vô số quả cầu lửa, khoảng hai trăm Hồ kỵ giơ thuẫn bài men theo cầu lửa tấn công.

Uỳnh một tiếng, tường thành chìm trong bóng tối đột nhiên rực sáng, vô số trường cung lộ ra ngoài ánh lửa, tên bay như mưa, đợt tên thứ nhất vừa chạm đất, tên thứ hai đã bắn lên.

Lần đầu tiên chứng kiến chiến tranh thực sự, Vân Lang tuy ở rất xa vẫn quay đầu đi không đành lòng nhìn cảnh chết chóc sắp diễn ra, ấy vậy mà khi y quay đầu lại, mấy trăm người Hồ bị mưa tên bao phủ nhưng không chết quá nhiều, bốn năm chục người ngã gục trên đường tấn công, còn lại đều chạy về.

“ Bọn họ đi bắc thang.” Hoắc Khứ Bệnh giải thích cho Vân Lang:

“ Chỉ đi bắc thang đã phải chết nhiều như thế à?”

“ Thang không phải dùng để leo tường, mà dùng để dựng lên bảo lũy đầu tiên, xem đi, lửa sắp tắt rồi, sắp có giáp sĩ xuất hiện.” Hoắc Khứ Bệnh đã hoàn toàn nhập vào trạng thái chiến tranh, mạng người với hắn không có ý nghĩa:

Hiện là lúc bóng tối trước bình minh, tiếng bước chân đầy uy lực của giáp sĩ trong bóng tối truyền ra, trước đó Vân Lang không hề nhìn thấy giáp sĩ ở đâu, không khỏi khâm phục Hoắc Khứ Bệnh.

“ Vừa rồi những Hồ kỵ kia đã loại bỏ rất nhiều chướng ngại vật, đồng thời để lại nhiều dấu chỉ đường mà chỉ người bên mình mới nhìn thấy, nhưng giáp sĩ kia đi lên dùng cự thuẫn bắc lên thang, lập nên trận địa xung phong, chuẩn bị cho đại chiến.” Hoắc Khứ Bệnh nói rất lớn, không phải chỉ giải thích cho Vân Lang, mà còn cho bộ hạ của mình nghe:

Lửa trên tường thành lại sáng lên, vẫn là cung tiễn thủ, nhưng lần này họ bắn ra hỏa tiễn, rất nhiều hỏa tiễn, giống như cây nến không tắt, dưới thành sáng như ban ngày.

Giáp sĩ bị bại lộ hoàn toàn, bọn họ không nao núng, giơ thuẫn bài, nước chân chậm rãi mà vững vàng tiến tới.

“ Áaaa” Một tiếng kêu thê thảm, kèm theo đó là giáp sĩ đột nhiên bay vút lên không, rơi ngược về phía sau.

Tiếp sau là tiếng vù vù, không ngừng có giáp sĩ bị nỏ tiễn bắn chết hoặc kéo đi, những giáp sĩ khác nhanh chóng lấp vào khoảng trống đi tới chỗ đặt thang..

Từ hàng sau võ sĩ không mặc khải giáp nhanh chóng trèo lên thang, treo thuẫn bài lên thang, thế là một bức tường kiên cố dần hình thành.

Vân Lang thấy những Hồ kỵ này công thành cực kỳ có phương pháp, đội ngũ kỷ luật, hoàn toàn khác với tưởng tượng của y cũng như trong sử sách ghi chép:” Vậy mà ta cứ nghĩ bọn họ chỉ giỏi xạ kỵ.”

“ Bọn họ đã phục vụ quốc triều mấy chục năm, tất nhiên học binh pháp của chúng ta, tiến công rất đúng quy củ, không có gì đặc sắc, song cũng không có sơ hở, tiếp theo đây tới lượt đàn trâu. “ Hoắc Khứ Bệnh vừa nói tới đó mặt biến sắc thốt lên:” Quân khốn kiếp, chúng dùng ngựa.”

Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía kia sơn cốc truyền tới, chiến mã bị bịt mắt, mông đầm đìa máu, trong cơn kinh hoàng cứ thế điên cuồng lao về phía trước, dọc đường đi xô bay vô số chiến ngại vật, húc vào rào chắn phát ra tiếng hí dài thống khổ.

“ Bọn họ làm gì thế?” Vân Lang thấy không ít chiến mã hí đau đớn ngã xuống, tim như đang nhỏ máu:

“ Còn làm gì, dọn dẹp chướng ngại vật, cũng là để chấn nhiếp địch, tuyên bố không phá thành không thôi.”

Một giọng nói trầm hùng sau lưng truyền tới, Vân Lang quay đầu lại thấy một giáp sĩ không đội mũ trụ, tóc đã hoa râm, trán có vết sẹo dữ tợn.

“ Khứ Bệnh bái kiến Tô thúc.” Hoắc Khứ Bệnh đi tới thi lễ:

“ Tô tướng quân, trong quân không có thúc thúc nào của ngươi.” Tô Lương nghiêm khắc nói:

“ Giáo úy Hoắc Khú Bệnh bái kiến Tô tướng quân.”

Trung niên nam tử mắt như điện lướt qua Vân Lang, chiếu vào Tào Tương đang lén lút định chuồn:” Thấy lão phu lại định trốn là sao?”

Tào Tương bị phát hiện đành đi tới:” Giáo úy Tào Tương bái kiến Tô tướng quân.”

Tô Lương lại chẳng thèm để ý tới hắn, nói chuyện với Hoắc Khứ Bệnh:” Biết lui khỏi cuộc tranh đoạt này, ngươi còn vài phần tự biết mình đấy, gia gia mấy ngày qua cứ đợi các ngươi phơi xác chiến trường cơ, nói, dùng thành trại đổi chiến mã do kẻ nào nghĩ ra?”

Vân Lang tiến tới, nghiêm túc nói:” Tư mã Vân Lang bái kiến Tô tướng quân.”

Tô Lương nhìn Vân Lang một lượt hừ mũi, thái độ khinh bỉ rõ ràng, ông ta vẫn chỉ nói với Hoắc Khứ Bệnh:” Chuyện sặc mùi thương cổ này mà ngươi cũng làm sao?”

Hoắc Khứ Bệnh chắp tay:” Võ không bằng, lực không bằng, không còn cách nào khác.”

“ Hừ, đã là người trong quân ngũ, lên chiến trường không biết dùng binh pháp khắc định chế thắng, mà nghĩ tới thủ đoạn bàng môn tà đạo, các ngươi là nỗi hổ thẹn của binh gia. Đám tiểu tử, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi chứ gì, về đi, nơi này không có chỗ cho các ngươi làm ngư ông, dù có lợi cũng không tới phần các ngươi.” Tô Lương nói xong bỏ đi, không thèm để ý Hoắc Khứ Bệnh vẫn có điều muốn nói:

Vân Lang cảm giác ông ta không hề có thiện cảm gì với mình, không hiểu mình đắc tội với ông ta khi nào, song lúc này không còn quan trọng nữa.

Hồ kỵ vì củng cố trận địa dùng móc sắt kéo toàn bộ người chết, ngựa chết về, rồi cứ tùy tiện vứt trên đất trống cho mưa tắm rửa, thế là Vân Lang sai người giao thiệp lấy số ngựa chết đó.

Chiến tranh thời đại này không ngu xuẩn như Vân Lang nghĩ, hai bên công thủ đúng sách lược binh pháp, nhưng cứ nhìn người chết mãi cũng vô vị, Vân Lang thà ở quân doanh hấp bánh bao.

Ba người kia trở về, Vân Lang ném cho mỗi người một cái bánh bao nóng hổi vừa rời lồng hấp, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm ăn ngon lành, chỉ có Tào Tương vừa cắn tới chỗ nhân thị băm là chạy ra ngoài nôn khan ...

“ Hắn làm sao thế?”

“ Hôm nay Lôi Bị xuất động thạch pháo, ném Hồ kỵ cực thảm, trận địa vất vả lắm bị đá ném nát bấy, đá lớn bay khắp nơi, bao nhiêu quân cũng không đủ cho người ta ném.”

Từ trong mắt Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang nhìn ra sự sợ hãi cố áp chế, thò đầu ra ngoài trời xám xịt, không thấy đá ném trong thành ra nữa, là dân kỹ thuật, y biết thạch pháo hẳn là máy ném đá rồi, thứ Hồi Hồi pháo này mãi về sau mới được người Mông Cổ đưa vào Trung Nguyên mà, sao giờ đã có?

Bình Luận (0)
Comment