Tào Tương không ăn hết nổi cái bánh bao, đặt xuống cầm bình nước lên uống một ngụm lớn, quệt miệng nói: “ Không ngờ trong tay Lôi Bị có thạch pháo. Nhìn tầm bắn thì trong tây Lôi Bị có thạch pháo 12 sảo, lần này quân ta khổ rồi, mọi người tới đất Ngọa Hổ đều trang bị gọn nhẹ, trong giới gian ngắn cũng không thể làm được thạch pháo.”
Vân Lang sốt ruột hỏi:” Thạch pháo là cái gì?”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống đất, dùng que vẽ một cái đế lớn, sau đó vẽ bừa rất nhiều cành cây, đỉnh cành cây có một cái sọt lớn, còn vẽ cả dây thừng:” Thạch pháo nặng nề, di chuyển không dễ, thường dùng để thủ thành, một khi địch tới tấn công, dùng trăm lực sĩ kéo thừng, đợi cành trúc cong tới mức độ nhất định thì cho đá vào, sau đó buông thừng ra , thạch pháo nhiều nhất có mười hai cánh trúc, gọi là 12 sào, một khi phát động, loạn thạch ngợp trời, cực kỳ lợi hại.”
“ Năm xưa Tần tướng Lý Tín dẫn hai mươi vạn quân đánh Sở, gặp phải thạch pháo của người Sở, hai mươi vạn đại quân tử thương quá nửa, Lý Tín cũng mất tích.”
Hoắc Khứ Bệnh nói vô cùng nặng nề, Vân Lang thì nhanh chóng kiếm mười hai nan tre, chụm lại một đầu, nắm lấy, uốn cong phần còn lại, buông tay cho nó bật ra:” Là thứ này phải không?”
Lý Cảm gật đầu:” Là nó đấy, nhưng to hơn nhiều.”
Té ra không phải máy ném đá mà là thứ thô sơ hơn, thú vị thật, tuy là cái máy nguyên thủy nhưng vẫn làm máu kỹ thuật của Vân Lang sôi lên, đi qua đi lại xoa xoa tay:” Xem ra chúng ta không cần bán bánh nữa, có thứ mới để bán rồi.”
“ Không dễ, nơi này không có trúc, dù có không phải trúc nào cũng dùng được, phải là trúc đặc ruột, tuy nói cành cây cũng dùng được, nhưng không đủ độ dẻo, đá không thể ném xa.” Tào Tương lắc đầu, hắn đoán ra ngay được ý Vân Lang:
Vân Lang vẫn phấn khích nói:” Ngươi đi hỏi Tô Lương, một thạch pháo tốt hơn của Lôi Bị đổi mười bảy thớt chiến mã có được không?”
Hoắc Khứ Bệnh là người tin tưởng Vân Lang nhất, cao hứng hỏi ngay:” Bao lâu làm ra một cái?”
Vân Lang ước chừng: “ Phải chặt rất nhiều gỗ đấy, nếu đủ gỗ, một ngày làm mười khẩu pháo không thành vấn đề.”
Tào Tương cẩn thận hơn:” Đừng nói với Tô tướng quân vội, chúng ta thứ trước đã, nếu không hiệu quả không như ý, với tính ông ta, chúng ta sẽ bị đuổi đi hết.”
Vân Lang từ thời học tiểu học đã có thể dùng lon coca, dây cao su, thìa, làm ra máy ném đá cực kỳ uy lực, tuy không may ném trúng đầu giáo viên, bị bà bà đánh một trận nhớ đời, nhưng không khỏi hoài niệm thời gian đó, đây là lúc y phát hiện đam mê kỹ thuật.
Sau đó tự Vân Lang cải tiến máy ném đá, dùng gỗ làm ra cánh tay đòn, một đầu bố trí vật nặng, sau đó ở đầu cánh tay đòn lắp túi da, chỉ cần đè tay đòn xuống, đặt đá vào trong đó, cuối cùng thình lình buông tay, tay đòn dài xoay một vòng ném đá đi.
Thông thường mà nói tay đòn càng dài, đá ném càng xa.
Vân Lang thấy tới lúc thể hiện thực lực thật sự của kỹ sư tốt nghiệp loại ưu của Học viện Khoa kỹ Tây Bắc rồi.
So ra thì máy ném đá coca dùng dây cao su đơn giản hơn, nhưng thời này không có cao su, gân trâu không đủ đàn hồi, thôi thì cứ làm cái loại máy ném đá cần rất nhiều người kéo đòn bảy vậy, dù sao đám người thời này thiếu gì chứ không thiếu sức lực.
Đối với một kỹ sĩ máy móc mà nói, chế tạo một máy ném đá thô sơ như thế là sự xỉ nhục sư môn.
Mặc dù có rất nhiều loại máy ném đá tinh xảo hơn để lựa chọn, Vân Lang vẫn quyết định dùng loại thô sơ nhất, chứ dùng thứ quá tiên tiến so với thời đại không lợi gì cả, dùng thứ gì trong tầm nhận thức của họ thôi.
Máy ném đá này phải dùng trục sắt, trong lúc gấp gáp không có thứ này, Vân Lang đành tháo tạm trục từ xe ngựa của mình.
Chỉ cần một buổi sáng, một cái máy ném đá ngay cả vỏ cây còn chưa lột, chẳng có tí mỹ cảm nào đã làm xong.
Lý Cảm vội vàng đặt một tảng đá cho vào trong gió, hắn rất muốn xem cái máy bắn đá này có thể ném cục đá đi bao xa. Cục đá nhỏ tẹo thì làm sao có uy lực được, Vân Lang sai quân tốt kiếm tảng đá tầm một trăm năm mươi cân, đục đẽo qua loa cho nó hơi tròn một chút, sau đó thay cho tảng đá vớ vẩn của Lý Cảm.
“ Tất cả nấp cho kỹ.”
Vân Lang thấy mấy tên còn thập thò bên ngoài, xua tay quát, sau đó vung đao chém đứt giây thừng, một hồi tiếng kẽo kẹt làm người ta ê răng vang lên, tảng đá lớn dùng làm vật nặng kéo tay đòn, tay đòn kéo dây thưng, thừng kéo đá xoay tròn, trông thì rất chậm chạp, nhưng lực độ đó vô cùng lớn, khi gia tốc tới giữa không trung, thừng kéo căng, tảng đá một trăm năm mươi cân thuận thế lao vút đi.
Đá vừa bay đi, đám Hoắc Khứ Bệnh và quân tốt rời nơi ẩn nấp nhảy nhót reo hò.
Tảng đá bay đi cực xa, phải tới ba trăm mét, cuối cùng rơi vào khu rừng, đập gãy cả cây thông lớn, uỳnh một tiếng chạm đất, khiến tiếng reo hò ngưng bặt.
“ Thật kinh khủng.” Lý Cảm mất một lúc mới phát biểu được cảm tưởng:
Tào Tương thì thích lắm, mau mắn đi kiếm tảng đá cuội lớn hơn nữa, đích thân muốn thử, kết quả không tốt, tảng đá bị ném lên trên không trung gần như theo phương thẳng đứng, khiến cả đám sợ hết hồn hết vía ba chân bốn cẳng bỏ chạy, rơi uỳnh xuống cách máy bắn đá chỉ ba xích.
Hoắc Khứ Bệnh ôm trái tim sút rớt ra ngoài:” Không thể chuẩn xác hơn được à?”
Vân Lang lau mồ hôi, suýt nữa thì đi gặp Thái Tể luôn rồi:” Cái đó phải dựa vào người điều khiển làm quen thôi, dùng dần mới biết khoảng cách nào cần loại đá nặng bao nhiêu, dù sao đồ ta làm ra rồi, dùng thế nào của người ta, xem xem ngươi có bán được không?”
Lý Cảm thì nói:” Ta thấy nên thử vài lần, đợi thao tác ổn định hẵng nói với Tô tướng quân.”
“ Tùy các ngươi, hết trách nhiệm của gia gia rồi.” Vân Lang phụ trách mở đầu thôi, còn công tác hoàn thiện nó thì y giao cho người ta, không muốn tự tay làm hết mọi việc, hơn nữa đây là thứ giết người, tuy sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Vân Lang vẫn thích món ăn ngon kia hơn:
Giáp sĩ lê bước chân nặng nề rời chiến trường, tới bên quán ăn dựng tạm của Vân Lang, ném cánh tay người chết xuống, đưa bàn tay bẩn thỉu còn dính máu bốc hai cái bánh bao vừa ăn vừa đi.
Tay người chết không đáng tiền, đáng tiền là tí giáp trên đó, một sĩ tốt thuần thục tháo giáp ra, sau đó ném cánh tay đó đi.
Thạch pháo tuy lợi hại, song cũng có sơ hở, Hạt Yết là tướng lĩnh có tài, thấy bước tiến bị ngăn trở, lập tức đào địa đạo trên chiến trường tan hoang.
Mười mấy đường hầm đồng loạt trải dài tới thành trại, Lôi Bị ứng phó cũng rất đúng quy củ, đào hào ngang quân trại, vì thế quân sĩ hai bên gặp nhau dưới thành trại, chém giết không gian hẹp.
Hai bên đánh nhau vô cùng tàn khốc, nhưng trừ lần đầu chứng kiến ra, Vân Lang chẳng có tí cảm giác nhiệt huyết sôi sục nào, vì cuộc chiến đó tiến hành trước mắt vô số người.
Người xem chiến tranh, thuận tiện tới quán ăn của Kỵ đô úy rất đông, náo nhiệt hơn cả miếu hội đời sau.
Một hồi thanh la vang lên, Hồ kỵ đang chém giết từ từ lui khỏi chiến trường, đội mưa tiên dày đặc chui vào đường hầm.
Hôm nay mưa quá lớn, không thích hợp chiến đấu nữa.
Một Hồ kỵ cao lớn kéo thi thể không đầu tới quán ăn, ném cái xác ở đó, chỉ vào bánh rán, thế là một rổ bánh rán được đặt vào tay hắn.
Theo luật chỉ chém đầu giáp sĩ mới tính là chiến công, chém dân phu, quân phó tòng thì không tính vào quân công. Trên chiến trường, mỗi một cái đầu giáp sĩ đều vô cùng giá trị, không ai muốn bỏ qua.
Nhớ năm xưa, huynh trưởng Thương Ưởng nếu chém được đầu lâu giáp sĩ, người mẹ mù của hắn không tới mức vẫn là nô lệ, dưới luật pháp nghiêm ngặt của Đại Tần, dù Thương Ưởng thân phận cao quý, cũng không thể thay đổi vận mệnh nô lễ của mẹ hắn.
Hán thừa kế chế độ nhà Tần, nên quân pháp cũng vậy, không quân công không phong hầu, Lý Quảng cả đời dũng mãnh, cho dù tự vẫn chiến trường, cũng chỉ khiến đời sau làm ra những vần thơ tiếc nuối thôi.