Với những quân tốt vừa may mắn sống sót khỏi chiến trường, tiền tài không có ý nghĩa gì hết, tuy giáp trụ trên thi thể kia còn mới nguyên, song Hồ kỵ vì rổ bánh rán mà bỏ thiết giáp có thể kiếm được cả vạn tiền.
Vương kỳ của Thành Dương vương vẫn bay phất phới trong quân trại, chiến trường vừa rồi còn chém giết rung trời trở nên yên tĩnh.
Mưa đem lượng lớn đất vào hầm hào, biến cả máu trong đó thành màu vàng.
Tào Tương nhìn những cỗ thi thể bị ngâm nước tới trắng bệch dần trương lên ngoài kia thì lại buồn nôn, hai thiếu niên mặt không đổi sắc đi lột khải giáp của thi thể không đầu, dưới khải giáp chỉ có một lớp áo gai mỏng, để lại cho hắn che thân.
Hạt Yết là người cuối cùng rời chiến trường, khải giáp đẫm nước, trên chòm râu bờm xờm nước nhỏ xuống tong tong, khi đi qua quán ăn của Kỵ đô úy nhìn thức ăn chất đống mà ngây ra, chẳng biết nghĩ gì.
Vân Lang lấy một đĩa bánh bao cho hắn, Hạt Yết, Hạt Yết cắn một miếng lập tức nhổ ra, trả đĩa cho Vân Lang:” Thịt ngựa à?”
Vân Lang thiện chí nói:” Nơi này không có thứ thịt nào khác, tướng quân đổi món bánh khác vậy?”
Hạt Yến đột nhiên ngồi xuống ôm đầu khóc rống lên:” Bọn ta chết hết các ngươi mới hài lòng sao?”
Vân Lang thấy Hạt Yết thật đáng thương, mấy ngày qua công thành chỉ có ba bộ Hồ kỵ bọn họ.
Người Bắc đại doanh, Tế Liễu doanh cùng với đám giáp sĩ không rõ từ nơi nào tới đều đứng bên nhìn bọn họ chém giết, nhìn bọn họ bị tên, đá giết chết.
Những người kia tựa hồ đều nghe lệnh Tô Lương, Tô Lương suốt cả ngày ngồi trong lán cỏ quan sát chiến trường, Vân Lang thấy ông ta không giống cổ vũ Hồ kỵ, mà càng giống giám quân, giám thị ba bộ Hồ kỵ nạp mạng.
Vân Lang lắc đầu, hành vi của Lưu Triệt không biết nên gọi là ngu xuẩn hay tàn nhẫn, dùng người không nghi, nghi thì không dùng, thế này Hồ kỵ dù có trung thành thực sự cũng nguội lạnh, phải là y đã trở giáo lâu rồi.
Trời đất xám xịt như dùng bút chì tô lên, mưa cứ rả rích suốt, người thì dính cả bùn lẫn máu, thêm vào rừng thông thâm đen trên núi, cảnh tượng khó làm người ta hoạt bát được.
Có lẽ là vật thương đồng loại, dù ở hoàn cảnh nào, nếu như có nhiều người chết, màu sắc sặc sỡ cũng phai đi.
Người khác đứng xa nhìn, chém giết là ba bộ Hồ kỵ, đó là điều vô cùng bất công.
Có điều ở nơi này chẳng có ai thảo luật chuyện công bằng, Hạt Yết tựa hồ cũng chấp nhận số mệnh, không oán trách, không phản kháng, cứ lần này tới lần khác phái người tấn công, tới khi chính hắn cũng tham dự trận chiến.
Trong mắt đám người Tô Lương, dù Hạt Yết làm gì, sự thuần phục của người Hồ tựa hồ vĩnh viễn không đạt tới tiêu chuẩn trong lòng họ.
Thời tiết tệ hai, thức ăn của Vân Lang cũng còn thừa rất nhiều, không phải là không ai tới mua thức ăn nữa, mà Vân Lang không còn hứng thú kiếm tiền. Y không bán cho đám người đứng xem người khác chết, tuyên bố thức ăn nơi này chỉ cho dũng sĩ trên chiến trường thôi.
Bất kể người Hồ có thế nào, một khi đã cùng phe, Vân Lang sẽ không bao giờ đối xử với họ như thế.
“ Thời tiết thế này không thể có chiến quả gì hết, lý do duy nhất vẫn tiếp tục chiến đấu là gây áp lực với Lôi Bị.”
“ Cữu cữu ta nói, một khi cuộc chiến rơi vào thế dằng co thì chỉ có hai lựa chọn, hoặc là lập tức rút lui, hai là phải có ý chí chiến đấu tới quân tốt cuối cùng, xem ai kiên trì lâu hơn.”
“ Giờ xem ra Tô tướng quân không định từ bỏ, chuẩn bị dùng ba bộ Hồ kỵ tiêu sao chiến lực của Lôi Bị, một khi thời cơ thích hợp bọn họ sẽ toàn quân tiến lên, tranh thủ đánh một trận giải quyết cuộc chiến. Có điều cữu cữu ta cũng nói, người làm tướng phải tránh loại chiến đấu tiêu hao này.” Hoắc Khứ Bệnh cởi áo choàng ướt đẫm ra, giọng nói đầy lão thành khác hẳn với vẻ hoạt bát của thiếu niên:
“ Các ngươi về đi, ta đợi thêm, thức ăn còn nhiều, hẳn là sẽ còn người tới đổi.” Vân Lang giục đám Hoắc Khứ Bệnh trở về, trong quân không thể thiếu chủ tướng:
“ Ngươi không phải định xem đám lao dịch kia xử lý thi thể thế nào chứ?” Tào Tương dùng ánh mắt nhìn kẻ biến thái nhìn Vân Lang.
Không ngờ Vân Lang lại nghiêm túc gật đầu:” Đúng thế, đến hôm nay ta mới thấy phần nào sự tàn khốc của chiến tranh, vậy hãy xem hết đi, tàn khốc tới cùng đi, sau này ta sẽ không còn bàng hoàng nữa.”
“ Sau khi trở về ta sẽ tới thanh lâu ở vài ngày.” Tào Tương rứt tóc:” Ta sẽ ngủ cho ngon vài ngày, chỉ ngủ thôi, ta muốn có thật nhiều mỹ nữ ở cùng, nhưng sẽ không đụng vào họ, chỉ cần họ ở trong phòng, dù ta ngủ rồi vẫn phải nhảy múa hát ca, phải huyên náo.”
“ Kỳ thực chuyện này có thể làm được ngay tối nay, ngươi đã không muốn đụng vào nữ nhân, vậy nam nữ chẳng khác gì, hay là tối nay bọn ta ở trong hang của ngươi ca hát tới sáng luôn?” Lý Cảm rất có hứng thú với chủ đề này, thời gian qua xem chém giết suốt, ai cũng có chút thất thường:
Vân Lang biết Tào Tương không thể nhìn thêm được nữa, nói những lời đó chỉ là lý do rời chiến trường.
Trước kia cứ nói chiến tranh là cuộc chơi của những người dũng cảm, Vân Lang cũng cho rằng như vậy, khi chứng kiến chiến tranh thì không thấy vậy nữa, đó là cuộc chơi bất đắc dĩ, cuộc chơi của kẻ ngu xuẩn hoặc biến thái, không nên là một phần cuộc sống.
Chiến tranh không phải là cuộc sống, bán bánh bao mới là cuộc sống.
Vì thế khi quân tốt Kỵ đô úy mang bánh bao đi các quân doanh rao bán, làm ăn rất tốt, đám quân tốt không có tiền nên lấy roi ngựa đổi, càng nhiều người đem cả kính hộ tâm ra đổi thức ăn.
Trước đại chiến mã lấy vũ khí trang bị của mình đi đổi là hành vi ngu xuẩn, nhưng mà sau khi ăn xong thì ai cũng thấy đáng, còn quyết tâm phải có thu hoạch trên chiến trường để đổi lấy nhiều thức ăn hơn.
Tô Lương mấy ngày qua cũng không nhàn, ông ta phải người ra sau quân trại của Lôi Bị, sửa dòng của hai con suối, còn tu sửa đường xá, để bộ thuộc vòng qua sau quân trại, mở rộng mặt công kích, tiền trại quá hẹp, không thể chứa quá nhiều quân.
Trong thời gian ngắn làm như thế tất nhiên không có tác dụng gì, trời vẫn còn đang mưa, mà ở vùng Ngọa Hổ này không thiếu nguồn nước, chỉ cần quân Lôi Bị có sức đào giếng là có nước thôi.
Làm sao ép được Lôi Bị rời quân trại dã chiến là chính xác nhất, thế nhưng Lôi Bị dứt khoát không ra, dù Tô Lương không ngừng phái quân gia nhập đội ngũ tấn công, hắn vẫn kiên quyết tử thủ.
“ Hôm nay ngươi lại dùng thức ăn đổi được rất nhiều thiết khải hỏng.” Tô Lương không biết từ lúc nào đã tới trước quán ăn dựng tạm của Vân Lang:
Vân Lang lãnh đạm gật đầu:” Không còn cách nào khác, tướng quân ngài dùng nỏ xa tấn công, khiến thi thể quân tốt tan nát, khó có được bộ giáp hoàn chỉnh.”
Tô Lương nhướng mắt:” Sao, ngươi bất mãn với hành vi của mỗ à?”
Van Lang lắc đầu:” Không, hạ quan thấy loại người như Lôi Bị đáng ngũ mã phân thây, còn quân tốt không đáng nhận kết cục như thế.”
Tô Lương hừ một tiếng:” Rốt cuộc không có gan nói Thành Dương vương, đây là thiên hạ Lưu thị, chúng ta là nanh vuốt của bệ hạ, tất nhiên là dùng cho đám người bọn ta, còn bọn tiểu tử chưa đủ lông các ngươi không đủ tử cách.”
Vân Lang chỉ chắp tay qua loa, Tô Lương muốn hiểu là ý gì cũng được.
“ Máy bắn đá Hoắc Khứ Bệnh làm ra không tệ, có thể ném đá lớn ngoài mười trượng, nhân lực dùng cũng ít, tuy không thể phát ra mưa đá, nhưng đối phó thành trại đã đủ rồi. Mỗ trù tập ba trăm tớt chiến mã để cảm tạ công lao các ngươi, ngươi thấy sao?”
“ Bỏ giá cao là vì muốn lấy lợi ích lâu dài, tướng quân muốn cái xưởng nho nhỏ kia? Vậy thì tặng ngài.” Vân Lang rất hiểu Tô Lương sắp nói gì:
“ Không, mỗ chỉ hứng thú với ngươi, ba trăm thớt chiến mã này là để bồi thường cho Hoắc Khứ Bệnh, nếu ngươi chịu tới Tế Liễu doanh, ngươi vẫn là quân tư mã.”
Tư mã Kỵ đô úy và tư mã Tế Liễu doanh chênh nhau tới bốn cấp, coi như ông ta có thành ý, Vân Lang chỉ về phía quân trại của mình:” Hạ quan nghe chủ tướng, chỉ cần hắn đồng ý thì hạ quan đi làm tư mã cho Hung Nô cũng được.”
Tô Lương cười ha hả, lấy một cái bánh bao nhân thịt, chẳng trả tiền cứ thế bỏ đi.