Hôm nay thu hoạch rất tốt, kiếm được sáu bộ khải giáp hoàn chỉnh, chưa kể các mảnh giáp vỡ, có hai chiến mã, tuy chết rồi chỉ có thể dùng làm thịt ăn, Vân Lang vẫn hài lòng.
Vừa dẫn người về trại thì nhìn thấy một tảng đá lớn từ lưng núi bay lên, rơi vào rừng cây đằng xa đánh sầm một tiếng. Tiếp ngay đó là bảy tám tảng đá bay vù vù, cũng theo quỹ tích cũ rơi vào rừng, làm cả cánh rừng như rung chuyển.
Vân Lang cẩn thận khom người men theo hang trú ẩn đi tới chỗ dựng máy bắn đá.
Cả quân trại không thấy một ai cả, dù có ai người phải ra ngoài cũng nhanh như chớp hoàn thành công việc rồi chui vào hang, giờ ai cũng hiểu thứ kia đáng sợ ra sao, không ngốc nghếch đứng đó xem rồi reo hò nữa.
Hoắc Khứ Bệnh lần nữa nhìn tảng đá ném vù đi xa, rất hài lòng:” Giờ mười lần ném có thể bảy lần trúng địa điểm rồi đấy.”
“ Ngươi chỉ cần một lần ném đá vào doanh trai của chúng ta là đủ rồi.” Vân Lang đi tới nói:
“ Ha ha ha, ba trăm con chiến mã, trả dứt điểm một lần, Tô Lương lần này rất rộng rãi.”
Vân Lang khịt mũi:” Ngươi thấy ta trị giá ba trăm thớt chiến mã à?”
Hoắc Khứ Bệnh lấy làm lạ:” Huynh đệ làm sao lấy chiến mã mà đong đếm được?”
Vân Lang giải thích sơ qua: “ Vừa rồi Tô Lương tìm ta nói, ba trăm thớt chiến mã là để bồi thường cho ta tới Tế Liễu doanh, ta thấy người ta rất có thành ý.”
Hoắc Khứ Bệnh không cười nổi nữa, người ta nhìn ra giá trị của Vân Lang rồi, có điều nhanh chóng giảo hoạt nhìn quanh:” Ba trăm con ngựa đó không cần trả lại chứ?”
“ Ta thấy Tô Lương có vẻ tự tin lắm, chắc cho rằng dễ dàng xử lý ngươi, đừng sơ ý.” Vân Lang cảnh báo:
“ Ta có dễ xử lý hay không ngươi biết mà.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ máy bắn đá, cười cực gian:
Tín nhiệm là thứ không phải ai cũng có, Vân Lang tin Hoắc Khứ Bệnh không vì vài trăm con chiến mã mà bán mình đi. Hoắc Khứ Bệnh cũng tin tưởng Vân Lang sẽ không dùng phương thức ngu xuẩn trả lại chiến mã để thể hiện quyết tâm của mình.
Dưới tình huống này, cuối cùng chỉ có Tô Lương thiệt thòi.
Trong Tế Liễu doanh có mười hai giáo úy, dưới mỗi giáo quý có mười hai quân tư mã, thân là phó tướng Tế Liễu Doanh, nếu muốn , Tô Lương có thể có hai mươi quân tư mã.
Ba đại quân doanh phòng vệ kinh kỳ là Tế Liễu, Cức Môn, Phách Thượng có chủ tướng chính là hoàng đế kiêm lĩnh, thống lĩnh quân đội thực sự là phó tướng.
Tô Lương là người chức cao quyền trọng thực sự.
Vân Lang không biết Lưu Triệt ở tận kinh thành có phải đang suất lĩnh tông thân Lưu thị bái tế tổ tiên, vui vẻ hài hòa, hắn chỉ biết, Tô Lương lạnh lùng dùng máy bắn đá oanh kích thành trại của Lôi Bị.
Dưới sự công kích của tảng đá lớn ba trăm cân, tường trại bằng gỗ chỉ là cái vỏ trứng mỏng manh, quân tốt càng bị đá lớn đè nát bét.
Đại môn quân trại kêu ken két rồi đổ sập, còn chưa đợi Hạt Yết dẫn Hồ kỵ xung phong, trong quân trại đã có một đội kỵ binh la hét xông ra, dưới sự yểm hộ của mưa tên, chỉ một nhịp hô hấp đã đánh vào đám giáp sĩ.
Chiến mã húc thẳng vào ngực giáp sĩ không kịp phòng bị, vừa phun máu ngã xuống liền bị móng ngựa dẫm chết, trường mâu, trường qua trong tay kỵ sĩ dễ dàng đâm võ khiên gỗ hoặc xuyên thủng giáp da.
Hai bên va chạm, kỵ binh buông rường mâu, rút đao chém loạn xạ.
“ Tiến lên, tiến lên.” Chỉ huy kỵ binh hai mắt đỏ ngầu thúc giục, chỉ cần chiến mã có thể tăng tốc một lần nữa, bọn họ có thể phá vỡ hung khí ném đá kia.
Tô Lương phất tay, cung thủ quỷ xuống chia làm hai tầng, ào ạt bắn cung ra.
Gặp họa trước tiên là chiến mã, sau đó là kỵ binh rơi xuống vòng vây của giáp sĩ.
Cở lệnh lại vẫy, một đội trường mâu binh nâng trường mâu xiên xiên, dưới sự chỉ huy của bộ khúc trưởng, bước chân chỉnh tề, đồng thanh hô vang áp sát kỵ binh.
Kỵ binh ném thuẫn tròn, hai tay cầm đao gạt trường mâu, hét lớn nhảy qua rừng trường mâu, chém vào sau lưng trận hình trường mâu binh khó xoay chuyển.
Bộ khúc trưởng quát lớn:” Tản.”
Tức thì trường mâu binh từ hàng ngang nhanh chóng biến thành trận mũi dùi, hai tay che mặt.
Sau một hồi mõ gấp gáp, một trận mưa tên từ đối diện bắn tới, trường mâu binh tuy không có thuẫn, nhưng giáp của họ không kém, toàn bộ thân thể chi chít tên, lác đác mới có quân tốt hét lớn ngã xuống.
Một hàng giáp sĩ cầm tháp thuẫn từ sâu trong quân ngũ đi ra, dựng trước hàng máy bắn đá.
Tô Lương lại lần nữa phất tay, thứ máy bắn đá không đảm bảo chất lượng lại bắt đầu xoay chuyển cánh tay đòn ...
Bốn người Vân Lang cùng các quân binh Kỵ đô úy nhìn mà toát mồ hôi, bọn họ khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến đã cảm thụ được chiến trường biến đổi liên tục là thế nào.
Chỉ có một đội quân huấn luyện nghiêm khắc mới có thể chấp hành các hiệu lệnh một cách nhanh chóng chính xác, chủ tướng mới có thể điều độ tự nhiên, kịp thời điều chỉnh phù hợp diễn biến cuộc chiến.
Vân Lang thì nhìn ra, Tô Lương hạ lệnh ném đá không hề phân địch ta, Hạt Yết dũng mãnh như thế, nhưng khi bị một tảng đá lớn ném vào tường trại bật ra va vào e không còn hi vọng gì.
Vậy là một vị tướng quân ra đi lặng lẽ như vậy, không oai hùng, không bi tráng, lặng lẽ như hàng nghìn mạng sống khác.
Xông lên trên cùng là ba bộ Hồ kỵ, Tô Lương hoàn toàn không coi người Hồ là đồng bào của mình.
Kỵ binh, giáp sĩ tác chiến dưới mưa tên, đạn đá, chỉ cần là quân tốt không phải giáp sĩ thì không có chút hi vọng sống sót nào.
Hoắc Khứ Bệnh nắm chặt tay nói:” Chúng ta nhất định trang bị toàn quân thiết giáp.”
Mấy ngày trước Vân Lang tưởng chừng đã hiểu chiến tranh là gì, nghĩ mình đã thấy hết sự khốc liệt của cuộc chiến, nhưng khi hai chân nhũn ra mới biết rằng trước đó chưa là gì, lòng cực kỳ hối hận vì tham dự chuyện này.
Trận chiến đánh từ sáng tới chập tối vẫn bất phân thắng, hai bên chiến đấu đã rơi vào trạng thái cuồng loạn, có người tay bị chém đứt gào góc xông tới dùng răng cắn cổ địch, đó không phải là dũng cảm, mà là điên ...
Đá lớn từ trên rơi xuống chẳng bận tâm ai là bạn ai là địch, chiến mã vô chủ càng hung hăng, dù là thi thể trên mặt đất nó cũng dẫm thêm vài cái.
Sự tàn khốc của người với người đã thể hiện rõ ràng ở nơi này.
“ Tên kia mất đầu rồi vẫn chém loạn xạ kìa ... Trời ơi, ruột lòi hết cả ra rồi, hả, hắn nhét vào ...” Tào Tương mặt trắng bệch, miệng lải nhải toàn câu không đầu không cuối, dấn dần chẳng ai hiểu hắn nói gì:
Sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh ngày càng nghiêm nghị, Lý Cảm ngày càng hưng phấn, còn Tào Tương thì mọi người cho rằng hắn đã chết rồi.
Trưa ngày thứ ba mặt trời xuất hiện, thời tiết u ám mưa mù liền biến mất, mặt trời vừa ló rạng, mặt đất đã trở nên oi bức.
Cũng phải, tháng tư Âm Lịch, lúa mạch đã cao cả xích rồi, mấy ngày trước mưa lạnh mới là khác thường.
Hai bên chẳng còn hứng trí chiến đấu nữa, không hẹn mà cùng gõ chiêng thu binh.
Thật lạ, quân tốt hai bên đang chiến đấu nghe tiếng chiêng, cho dù đao đã kề lên cổ địch cũng không chút do dự thu đao lại, xoay lưng bỏ đi mà chẳng lo đề phòng phía sau.
“ Đây không phải là tác chiến.” Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng đấm lên thẫn bài:
Vân Lang không biết phải nói gì nữa, chiến tranh ở đây tựa như trò chơi, nhưng người chết là thật, nếu nói đây là chiến tranh thật, nhưng người ta cực kỳ ghét chiến đấu, vừa hạ lệnh lui lại là chẳng ai buồn giết đối phương nữa.
Bất kể lý giải theo kiểu gì, Vân Lang chỉ thấy đây là cuộc chơi khốn nạn, vô nghĩa … không đáng.