Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 238 - Q2 - Chương 022: Đại Mỹ Nhân, Đại Phiền Toái.

Q2 - Chương 022: Đại mỹ nhân, đại phiền toái. Q2 - Chương 022: Đại mỹ nhân, đại phiền toái.

Một cái mũ trụ ném tới, giáp sĩ tự lấy hai cái bánh rán trong sọt rời đi, bọn họ chẳng hề có thiện cảm với người Kỵ đô úy, nếu không phải vì thức ăn quá ngon, không ai muốn tới cạnh những kẻ đứng ngoài nhìn mình chết.

Vân Lang đã hủy bỏ quy định về giá cả rồi, y để cho những người từ chiến trường của mình lùi về, có thể tùy ý chọn thức ăn mà họ thích, y không đẩy họ ra chiến đấu, càng không có quyền rút họ về, đây là điều duy nhất có thể làm được.

“ Đây là một hảo hán, lấy giáp đừng làm tổn hại thân thể hắn, rồi tìm một chỗ tử tế mà chôn đi.” Một giáp sĩ già râu đã bạc kéo thi thể què chân tới, đặt trước quán ăn, lấy hai bánh bao rồi bảo với Vân Lang:

Vân Lang cởi bầu rượu đưa ông ta:” Uống một ngụm cho dễ trôi.”

Giáp sĩ già ngoạm một miếng bánh bao, uống một ngụm rượu, giọng khàn đặc khó nghe:” Rượu ngon, đám tiểu tử các ngươi ở đây làm cái gì, buôn bán sao?”

Vân Lang chỉ đám thiếu niên:” Muốn xem các tiền bối tác chiến ra sao, sau này lên chiến trường bớt chết ai đỡ người đó. Tiền bối thích uống hết cũng được.”

Giáp sĩ già tu ừng ực một ngụm lớn:” Khà, thế là có thể nói được rồi, tưởng các ngươi là đám nhà giàu tới xem đám binh sĩ bọn ta liều mạng, nếu tới học thì không vấn đề, chỉ là nhìn thôi thì chẳng có mấy tác dụng đâu. Loại chuyện này không nhìn mà hiểu được, chỉ cầm đao ra trận mới có thể hiểu, một nghìn lên chiến trường, tám trăm trở về sẽ là quân tốt hợp cách, tám trăm lên chiến trường, năm trăm về là tinh nhuệ, năm trăm lên chiến trường, còn một trăm về là dũng sĩ. Dũng sĩ đều từ đó là luyện ra, chưa bao giờ nghe nói nhìn mà ra cả.”

Vân Lang chắp tay tạ ơn, y biết đây là những lời rất thật, kinh nghiệm quý giá này là thứ bọn họ thiếu.

Rất muốn giữ giáp sĩ già này lại nhưng ông ta uống hết rượu, trả hồ lô cho Vân Lang sau đó tập tễnh kéo trường đao bỏ đi.

Thức ăn hôm nay hết rất nhanh, Kỵ đô úy thu được rất nhiều mảnh giáp, ai có thu hoạch mới tới lấy bánh, bất kể thu hoạch ít nhiều, lấy đủ rồi đi, người không thu hoạch gì, cho cũng không nhận, nhìn thì là hành vi ngu xuẩn, kỳ thực đều là người có tự trọng.

Bọn họ thu được mười mấy con chiến mã bị thương, Vân Lang xem rồi, thương thế không nặng, chỉ cần chiếu cố tốt, sớm muộn cũng khôi phục.

Khi đám Vân Lang chuẩn bị rời chiến trường, lại có lao dịch mặt vô cảm lên dọn dẹp chiến trường tàn tạ, Tô Lương lại tiếp tục ném đá lớn vào quân trại.

Một người mặc giáp đen, được đám đông hộ vệ xung quanh tản bộ trong quân trại tan hoang, thi thoảng có đá lớn bay qua đỉnh đầu, hắn chẳng bận tâm, đứng ở chỗ tường trại hổng nhìn ra ngoài ...

“ Người đó chắc là Lôi Bị?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Ta không biết, nhưng Tô tướng quân chắc biết.”

Tô Lương không thấy cảnh đó, với ông ta mà nói, cuộc chiến hôm nay đã kết thúc.

“ Các ngươi nghĩ mai Lôi Bị sẽ ứng phó thế nào?”

“ Mai chắc là phải quyết chiến rồi, quân trại đã bị hủy gần hết, dân phu đang dọn chiến trường, hẳn là để cho kỵ binh xung phong.”

“ Theo lý mà nói quân trại đã không còn tác dụng gì, Lôi Bị vì sao vẫn tử thủ? Hắn không có địa lợi nữa.”

Hoắc Khứ Bệnh không tham dự cuộc thảo luận của ba người kia, nhìn chiến trường thêm một lần cuối nói:” Chúng ta về thôi, Lôi Bị muốn làm gì mai sẽ biết, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta.”

Vân Lang giật mình, có linh cảm không lành, Hoắc Khứ Bệnh nói câu này rất bất thưởng, cảm giác bất an ấy khiến y không sao ngủ được.

Hang không có rèm cửa, ánh trăng trong veo chiếu vào đầu giường, đêm nay trăng rất to, rất tròn, cảm tưởng vươn tay ra ngoài có thể nắm lấy vậy.

Mặc áo choàng ngồi dậy ra ngoài, trực đêm hôm nay là Hoắc Khứ Bệnh.

“ Thường ngày ngươi ngủ sớm lắm cơ mà?”

Vân Lang vỗ huyệt thái dương:” Không thoải mái.”

Hoắc Khứ Bệnh ngẩng đầu nhìn mặt trăng như cái đĩa ngọc:” Thường nói ánh trăng quấy nhiễu mộng đẹp mà, treo rèm rồi đi ngủ đi, canh ba ngươi phải dậy chuẩn bị nguyên liệu làm thức ăn rồi đấy.”

“ Liệu Tô tướng quân có thừa ánh trăng tập kích không?”

“ Không, trăng quá sáng, tác chiến trong đêm cũng rất phiền, khó phân địch ta, không khéo đánh lẫn nhau, buổi tối thế này cũng là lúc dễ xuất hiện doanh khiếu, cũng là lúc các tướng quân tuần tra, tuyệt đối không phải là thời cơ tập kích tốt.”

Vân Lang trở về, nhưng trải qua một buổi tối vô cùng gian nan, cả đêm không ngủ, cũng không cởi khải giáp.

Khi trời sáng, Lôi Bị không tập kích Tô Lương, Tô Lương không tập kích Lôi Bị, còn y thì vì mặc nguyên khải giáp mà nằm nên lưng ê ẩm, bị Tào Tương trêu chọc một tuần hương.

Sở dĩ Tào Tương chỉ trêu chọc một tuần hương vì khi bọn họ đang ăn sáng thì có tiếng hò hét như biển gầm.

Quân tốt phụ trách canh gác trên đỉnh núi ra sức gõ chiêng, tiếng chiêng gấp gáp đánh thức tất cả, phản ứng đầu tiên là cầm lấy vũ khí.

“ Mặc giáp, mặc giáp.” Bộ khúc trưởng khản giọng quát, khó nghe, nhưng khiến quân tốt nhanh chóng ổn định lại.

Lý Cảm xuất sinh quân tốt có giáp chạy ra ngoài cửa doanh, cả quân doanh ồn ào hỗn loạn, thể hiện rõ sự thiếu kinh nghiệm của quân tốt.

Vân Lang đứng bên cái lồng hấp cực lớn, vỗ vỗ giáp trụ trên người nhếch mép cười đểu.

Đánh lén không đáng sợ, bị người ta phát hiện ra rồi thì thành tác chiến bình thường, với bản lĩnh của Tô Lương, hẳn không bị người ta đánh tan ngay.

Hoắc Khứ Bệnh phấn chấn dẫn bộ thuộc đi, rồi mau chóng rầu rĩ trở về.

“ Ăn cái bánh bao, hôm nay bánh bao ngon lắm.” Vân Lang phát bánh bao cho hắn:

Hoắc Khứ Bệnh cầm lấy nhưng chưa ăn ngay: “ Quân Lôi Bị biến mất rồi, thám tử mặt bắc bị người ta giết chết, sáng nay Tô tướng quân không thấy có tin báo liền dẫn quân đánh vào quân trại của Lôi Bị, kết quả quân doanh trống không. Tô tướng quân dẫn binh truy kích.”

Vân Lang thì rầu rĩ nhìn quanh:” Không còn ai nữa thì chúng ta bán cho ai bây giờ?”

“ Yên tâm, có người ăn, còn là đại mỹ nhân.” Hoắc Khứ Bệnh nói một nửa rồi bỏ đi:

Vân Lang đi nhanh tới:” Ê, nói cho rõ, nơi này lấy đâu ra mỹ nhân, sao ngươi nói mập mờ thế? Có cũng liên quan gì tới chúng ta?”

Hoắc Khứ Bệnh miệng ngậm bánh bao, hàm hồ đáp:” Sắp đưa tới rồi, ngươi sẽ biết thôi.”

Một lúc sau Lý Cảm sắc mặt âm trầm dẫn mười mấy cỗ xe ngựa men theo đường núi gập ghềnh tới doanh trại, vừa thấy Vân Lang thì sắc mặt hắn tốt lên, chắp tay nói với cỗ xe đầu tiên:” Ông chúa, đã tới quân trại, tư mã tướng quân đích thân ra đón người.”

Rèm xe ngựa vén sang một phần ba, một nữ tử áo tím ngồi trong xe hơi khom người thi lễ:” Làm phiền tướng quân rồi, Vinh Bổn ông chúa có lễ với tư mã tướng quân.”

Vân Lang ù ù cạc cạc thì lễ, chỉ biết ông chúa là nữ nhi của quốc vương chư hầu, người có thân phận như vậy, sao xuất hiện ở đây.

Vì cách lớp màn sa nên không nhìn rõ bên trong, loáng tháng thấy một nữ tử, giữa thiên quân vạn mã thì hẳn thân phận này không thể giả mạo, Vân Lang cũng thi lễ:” Kỵ đô úy tư mã Vân Lang bái kiến ông chúa.”

Giọng nói êm tai lại truyền ra:” Lưu Lăng quấy rầy rồi.”

“ Chỉ sợ trong quân đơn sơ thất lễ, không bằng để hạ quan cho người đưa ông chúa nhập kinh?” Vân Lang thăm dò:

“ Ồ, ta cũng muốn sớm ngày tới Trường An, gặp mặt hoàng huynh, chỉ tiếc việc nơi này chưa xong, không đi được, thời gian tới quấy rầy tư mã vậy.”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, mang chút ôn nhu, hoàn toàn khác A Kiều và Trường Bình, hai nữ nhân đó nếu đứng trong đại điện lớn tiếng nói, văng vẳng như đao kiếm chạm nhau.

Vị ông chúa này thì không như thế, nhẹ mà êm, tựa như tiếng thở dài, khơi lên dục vọng che chở của nam nhân.

Thế nhưng Vân Lang không dám nhiều lời với nữ nhân này, Lưu Lăng ông chúa vang danh Trường An, gì chưa nói, nữ nhân dám tuyên bố mình cùng hoàng đế đường ca mấy chục lần xuân phong, cả Đại Hán chỉ có mỗi nàng.

Hình như nữ tử Đại Hán đều có thói quen khoe hoang khắp thế giới ai là ân chủ của mình.

Mà danh sách ân chủ của Lưu Lăng thì dài nhất thành Trường An.

Chẳng trách Hoắc Khứ Bệnh lại trốn nhanh như thế, chẳng trách Lý Cảm thấy mình là ném ngay cục nợ đi … Đây là thứ phiền toái lớn.

Bình Luận (0)
Comment