Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 239 - Q2 - Chương 023: Y Giả Bất Đắc Dĩ.

Q2 - Chương 023: Y giả bất đắc dĩ. Q2 - Chương 023: Y giả bất đắc dĩ.

“ Tô tướng quân sai bảo, bọn ta hết cách.” Lý Cảm nói nhỏ với Vân Lang, xem như giải thích cho việc làm bất đắc dĩ của hắn:

Vân Lang hỏi nhỏ:” Vị ông chúa này bị phát hiện trong doanh trại của Lôi Bị?”

“ Không phải xe ngựa của nàng chặn ở cửa, ngăn Tô tướng quân truy kích Lôi Bị tới một tuần hương, ta và Khứ Bệnh vì đi xem náo nhiệt nên bị người ta ném cho đống phiền toái này, xúi quẩy.”

Hầu hạ một vị ông chúa rất phiền, nhất là vị ông chúa lả lơi có tiếng thì càng phiền.

Mặt trời vừa mới lên cao hai thước thì Lưu Lăng đã nói trước mặt tướng giáo của Kỵ đô úy là muốn tắm, còn muốn Hoắc Khứ Bệnh chuẩn bị thức ăn cho nàng, tắm xong sẽ ăn.

Nghe Lưu Lăng yêu cầu như vậy, Vân Lang yên tâm phần nào, kiểu nói chuyện đầy ám muội cấp thấp đó chứng tỏ nữ nhân này không quá khó chơi.

Khi Lưu Lăng xuống xe đưa hai tay lên chỉnh lại búi tóc, đem bầu ngực no tròn như ẩn như hiện của mình khoe qua ống tay áo rộng với Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang cười càng vui vẻ.

Không biết nữ nhân này học ai kỹ năng quyến rũ, cả chiêu số của nữ tử thanh lâu cũng dùng.

Thế là Vân Lang gọi hai cung vệ tráng kiện nhất tới nghe vị ông chúa này điều khiển.

Trò quyến rũ sơ đẳng kia với thiếu niên mà nói thì sức hút trí mạng, với cung vệ nhiều năm canh giữ cung cấm thì không đáng nói, bọn họ thấy quen mỹ nữ trong cung. Ngay từ lúc lựa chọn đều là người tâm chí kiên định, có sức kháng cự cao với mỹ nữ, hơn nữa nhiều năm phục vụ cung cấm ắt đều hiểu một điều nữ tử hoàng gia không thể tùy tiện đụng vào.

Hoắc Khứ Bệnh lờ đi ánh mắt trêu chọc của Vân Lang, nghiêm túc nói:” Tiếp theo là kỵ binh tác chiến, nơi này đồi núi mấp mô không thích hợp cho kỵ binh, ta nghĩ Lôi Bị sẽ thua thôi, đám mãnh tướng Bắc đại doanh và Tế Liễu doanh đều trang bị móng ngựa, hai bàn đạp, những thứ này chưa truyền tới Hoài Nam quốc.”

“ Này, ngực ông chúa tròn lắm.” Tào Tương ứa nước miếng dùng tay miêu tả cho Vân Lang:

“ Lôi Bị khả năng phát hiên ba bộ Hồ kỵ bị trọng thương, Hát Yết cũng chết, khinh thường Tô tướng quân không có dũng sĩ, cho nên mới lựa chọn phương thức tác chiến này ...” Hoắc Khứ Bệnh thao thao bất tuyệt phân tích chiến lược:

“ Nghe nói năm xưa Điền Phẫn gối lên đôi vưu vật đó đấy, tán tụng cực kỳ luôn.” Tào Tương tiếp tục thì thầm:

Lý Cảm cũng bỏ rơi Hoắc Khứ Bệnh rồi, nhích tới:” Ngươi tới Trường An muộn, không biết nữ nhân đó phiền toái thế nào, cho ngươi biết, đừng đụng vào nữ nhân đó, ai đụng vào là chết đấy.”

“ Vì sao?”

“ Vì nàng là mật thám lớn nhất của Hoài Nam quốc, sau khi Điền Phẫn chết đã im tiếng thời gian, không ngờ xuất hiện ở đây.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy ba tên đồng bạn chẳng hứng thú với quân lược, cũng chẳng thèm tốn nước bọt nữa.

Vân Lang chẳng hiểu khắp thế giới biết Lưu Lăng là gián điệp, vì sao nàng còn tiếp tục ở Trường An làm việc của mình.

Còn có điều gì không thể nói à?

Nhớ lần trước làm ra đậu hũ bị Trường Bình tra hỏi một phen, sau đó còn cấm ra ngoài. Từ vẻ mặt của ba người kia, Vân Lang đại khái đoán ra, Lưu Triệt khả năng thực sự là có chuyện không thể nói ra ngoài cùng đường muội của mình, chứ không phải là tin đồn.

Lưu Lăng tựa hồ nhận ra mình không được hoan nghênh, cho nên sau khi vào hang liền không ra nữa.

Sơn cốc im phăng phắc, hai đội quân đã kéo nhau đi nơi khác, để lại Kỵ đô úy chẳng những phải giúp họ trông doanh trại, còn phải chiếu cố thương binh.

Bắc đại doanh, Tế liễu doanh, còn cả quân đội của huân quý là cái chuồng lợn, khắp nơi là thứ ô uế thương binh đi lại, thương binh có thể đi lại thà nằm chờ chết ở ngoài đồng hoang chứ không muốn ở trong thương binh doanh.

Khả năng đều là lão binh, không mấy người kêu ca oán trách, thương thân trách phận, ai sống sót được đều lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ chịu đựng, chờ vết thương lành.

Người đánh nhau đi hết rồi, Hoắc Khứ Bệnh liền thành quan chức lớn nhất, vì thế hắn ra một quân lệnh rất vô lý, đem thương binh hai quân gom vào một chỗ, đặt trong hang.

Dù thế nào hang động cũng tốt hơn là lều bạt.

Còn với đại phu trong quân bị người của Kỵ đô úy thuần thục cạo trọc đầu, bốn tên đại phu khóc khóc mếu mếu bị ném vào trong nước vôi, ngâm đủ một canh giờ mới vớt ra cho mặc quần áo sạch.

Tiếp theo thì dễ dàng rồi, nên cưa chân thì cưa chân, phải chặt tay thì chặt tay, cần moi thịt thì moi thịt, sau đó khâu vết thương.

Bọn họ chỉ được Vân Lang dạy đến thế thôi.

“ Người tiếp theo.” Vân Lang mệt mỏi hô, làm đổ tể cả sáng, lúc này kiệt quệ lắm rồi:

Một lão binh được tắm sạch sẽ được vác tới như vác lợn, Vân Lang ngạc nhiên, lại chính là lão binh hôm qua đã nói chuyện với y.

Lão binh lắc đầu:” Đừng phí công nữa, nếu như tư mã có lòng tốt thì cho lão hán ít rượu, để lão hán say chết đi.”

Vân Lang nhìn cái lỗ dưới sườn ông ta:” Bụng thủng rồi, còn uống cái gì nữa, có điều may chưa bị tổn thương đến nội tạng, nếu rửa vết thương xong mà không bị viêm thì sẽ sống nổi.”

“ Vừa rồi ở ngoài nghe tư mã nói thế sáu bảy lần rồi, lửa người thế không tốt.”

Vân Lang chỉ huy đại phu dùng đao đã được nấu qua nước sôi, cắt vết thương ra, rửa sạch, đại phu rửa rất tỉ mỉ, khiến lão binh bị hành chết đi sống lại, nhìn mồ hôi túa ra trên trán đã nhăn nheo, chòm râu bạc rung liên hồi, Vân Lang thở dài lấy vò rượu đổ vào mồm ông ta.

Lão binh nuốt không còn giọt nào, sau đó hét lớn ngất xỉu.

Vân Lang phất tay với đại phu đang kinh hãi:” Tiếp tục đi.”

Trong hang tanh thối khủng khiếp, Vân Lang ra ngoải cởi khẩu trang vải, hít một hơi không khí trong lành.

Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm rốt cuộc không nhịn được đuổi theo đại quân rồi, chỉ có Tào Tương như thằng ngốc nằm trên ghế tựa nhìn trời xanh, đã nhìn suốt cả ngày.

Chẳng ai bình thường ở chỗ này, Lưu Lăng rất thích tắm, từ hôm qua tới giờ đã sai quân tốt đun nước tắm tới sáu lần, chẳng biết là bẩn cỡ nào.

Một lão binh cụt chân dựa vào vách tường, cầm cái bánh nướng thi thoảng thất thần đưa bánh lên cắn một cái, chỗ chân đứt được dùng sắt nóng dí vào, giờ buộc vải, có tiểu binh dùng nước suối giảm nhiệt cho vết thương của ông ta, tuy chẳng tác dụng gì, nhưng ít nhất thoải mái hơn một chút.

Tinh nhuệ của quân Hán nói trắng ra là người già, là đám lão quỷ trải qua vô số trận chiến mà chưa chết, giáp binh đại đa số là trên ba mươi, rất ít người trẻ tuổi.

Lão binh thấy Vân Lang đi qua thì chắp tay:” Đa tạ tư mã.”

Vân Lang cũng chắp tay đáp lại:” Chúc mừng.”

“ Có thể về nhà rồi, tôn tử ba tuổi rồi, rốt cuộc có thể về nhà xem.” Lão binh có chút xúc động, lại như lưu luyến:

“ Làm binh tốt cả đời, lại kết cục thế này, không thấy tiếc sao?”

“ Tư mã, được sống mà về là tốt rồi, lão hán không đọc sách như ngài, không có chí hướng gì, làm binh tốt cũng không phải là vì muốn, sống về làm ruộng là đủ.” Lão binh vỗ vỗ cái chân cụt:” Lão hán nỗ lực rồi, vì đại vương mà mất một chân, đại vương sẽ không trách tội.”

Vân Lang gật đầu:” Hoài Nam là nơi tốt, đất đai màu mỡ, chỉ cần chăm chỉ là có thể sống được, ta nghe nói Hoài Nam vương là vị vương tốt hiếm có, bách tính sống không tệ.”

Lão binh nói ngay: “ Lão hán là người Tề, là người Thành Dương vương.”

“ Thôi đi, giọng Hoài Nam qua được tai ta sao, Thành Dương vương có tiền song không có dũng sĩ, người bỏ tiền người bỏ người cũng hợp lý.”

“ Tư mã đừng nhầm, lão hán nhiều lời rồi.”

“ Yên tâm, chẳng ai định moi tin từ đám tiểu binh các ngươi đâu, muốn moi tin thì moi từ ông chúa.”

“ Không biết tư mã muốn biết gì, chỉ cần ngải hỏi, bản ông chúa biết gì trả lời nấy.” Không ngờ Lưu Lăng lại xuất hiện cách đó không xa:

Bình Luận (0)
Comment