Vân Lang hơi giật mình quay đầu lại, tiểu binh thì đã vội vàng dìu lão binh kia đi, y không vì người ta nghe được mình nói chuyện mà luống cuống, thậm chí còn nhíu mày:” Ông chúa đâu cần dọa người ta như thế?”
Lưu Lang bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô song, nhưng nhợt nhạt như xác chết:” Ông ta không biết gì đâu, hỏi ta là được.”
Vân Lang vội đi tới một bước, quan sát kỹ hơn:” Ông chúa bị thương nặng rồi, dùng nước rửa vết thương chỉ càng làm thương tế nặng hơn thôi ...”
Thấy mặt nàng trở nên khó coi, xua tay:” Hạ quan không định giúp ông chúa xem bệnh, cũng không nhiều lời, tới giờ ăn tối rồi, ông chúa nên ăn nhiều một chút, hôm nay bánh bao rau tể thái, không tệ đâu.”
Lưu Lăng không đáp, xoay người bỏ đi.
Tào Tương đã ngốc rồi, Vân Lang bê đĩa bánh bao ra, nhét vào miệng hắn cái nào, hắn ăn cái đó, không thì chẳng biết lấy mà ăn.
“ Có thể ta không hợp với chiến trường.” Tào Tương kéo bánh bao khỏi miệng, quay sang nói với Vân Lang:
“ Ta nhớ ngươi hùng tâm vạn trượng, muốn đuổi Hung Nô, lập cơ nghiệp bất thế mà.”
“ Lúc đó ta ngốc.” Tào Tương quay đi, lẩm bẩm:” Còn giờ ta lại sợ các ngươi coi thường ta.”
Vân Lang vỗ vai hắn:” Không ai coi thường ngươi hết, chiến tranh dành cho loại biến thái hoặc cùng đường, nếu được lựa chọn, tránh xa nó là điều người thông minh nên làm, ngươi nghĩ thế là đúng đấy.”
Tào Tương lặng lẽ gật đầu, chẳng biết có nghe vào tai không.
Sợ chiến tranh là điều bình thường thôi, nhất là chứng kiến cuộc chiến tàn khốc như thế, chán ghét chiến tranh càng là bình thường, không chỉ Tào Tương, Vân Lang cũng muốn rút lui, chỉ là vì trên lịch sử Hoắc Khứ Bệnh chết quá trẻ, đó là điều làm y chưa yên lòng.
Nơi này chẳng còn gì nữa, vì thế doanh trại lặng ngắt như tờ, người có ánh mắt vô hồn như Tào Tương không phải ít, tới tận trời tối đám Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa về.
Xem ra chiến sự còn rất quyết liệt, trong doanh trại đều là cung vệ già đời, bọn họ không hứng thú với chiến sự, càng không quan tâm tới ai thắng ai bại, bọn họ chỉ quan tâm tới món lòng ngựa có vấn đề không thôi.
Người mà nói kỵ binh không ăn thịt chiến mã là người chưa thực sự thấy kỵ binh, là thi nhân lãng mạn thôi, dù sao Vân Lang bán bánh bao nhân thịt ngựa bảy tám ngày rồi, chẳng ai từ chối, thậm chí còn khen canh xương ngựa rất ngon.
Da ngựa bọc thây thì là hình tượng, tuy đúng là một tấm da ngựa có thể bọc kín thi thể của quân tốt, thực tế binh tốt không có tư cách an táng như thế, chết rồi không bị lột đi cái áo cuối cùng đã là may mắn.
Trời quá nóng, dù Vân Lang đã dùng hết sức giữ vệ sinh cho doanh trại, mỗi ngày đều có rất nhiều quân tốt chết vì nhiễm trùng. Vân Lang trước kia hi vọng luyện ra được cồn từ rượu, nhưng y thử rồi, từ loại rượu như dấm này muốn luyện ra cồn thì nằm mơ nói mộng.
Lần trước Vũ Lâm quân tác chiến mùa đông, thời tiết lạnh vi khuẩn không dễ tồn tại, chỉ cần thủ pháp thỏa đáng, tỷ lệ chữa lành rất cao.
Bây giờ là đầu hạ, ruồi muỗi hoành hành ...
Ngày ngày trơ mắt nhìn những người đáng lý ra có thể sống lại biến thành cái xác bị khiêng đi chôn, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thế nhưng bốn đại phu thì mừng phát cuồng, vì thương binh trong quân doanh không chết trên bảy thành đã là công lao hiếm có.
Ngoài cái hang của Lưu Lăng mùi hương liệu rất đậm, làm người ta ngạt thở, Vân Lang đoán chừng vết thương của nàng đã thối rồi.
Tào Tương thì càng thêm sa sút, trước kia còn có thể giúp Vân Lang tuần doanh, giờ cả ngày nằm đó uống say ngất ngưởng.
Vì thế Vân Lang càng thêm bận rộn.
Cơm tối hôm nay không tệ, cháo gạo, thịt ngựa và một ít rau dại, cho dù Tào Tương cũng ăn một ít.
“ Tối nay ta tuần doanh cho, ngươi ngủ đi.”
“ Sao, không uống rượu tiếp à?” Vân Lang thắc mắc:
“ Cứ tưởng ngươi sẽ ngăn cản, sẽ an ủi, sẽ thương cảm, ai ngờ ngươi lờ ta đi, huynh đệ ngươi thật tốt.” Tào Tượng giọng như oán phụ:
Vân Lang cười hà hả vỗ vai hắn:” Ai cần chứ Tào Tương ngươi mà cần người khác an ủi à, ngươi sáu năm đau bệnh tưởng không qua khỏi mà còn không sa đọa nữa là, ta không tin ngươi yếu đuối như thế, huống hồ ngươi chẳng có tư cách sống như đống bùn nhão, nếu không người Bình Dương hầu phủ sống thế nào, ngươi chỉ có con đường mạnh mẽ thôi.”
Tào Tương cười ha hả, vỗ vai Vân Lang:” Hiểu ta chỉ có A Lang thôi, ha ha ha ..”
“ Đau ...” Vân Lang thấy Tào Tương trở nên hoạt bát cũng thở phào, nói vậy chứ mấy ngày qua Vân Lang luôn ngầm để ý hắn, sợ hắn bị trầm cảm:
Trong lúc hai người nói chuyện thì thị nữ của Lưu Lăng đã đi qua đi lại bảy tám lần, Vân Lang cứ tán gẫu linh tinh với Tào Tương, làm như không biết.
“ Hôm qua Lưu Lăng đêm khuya tịch mịch, mời người thị tẩm, sao không đi?” Tào Tương cũng đã thấy thị nữ kia, háy mắt:
“ Nữ nhân đó thân thể thối rồi, ngươi còn định đụng vào à?” Vân Lang nhỏ giọng cảnh báo:
Tào Tương hiểu ra:” Lưu Lăng bị thương, lạ thật, nói vậy thị nữ đó mời ngươi đi xem vết thương rồi, sao không đi?”
“ Ta muốn hỏi ý ngươi ….”
“ Đi đi, bệ hạ không giết Lưu Lăng chứng tỏ không muốn nữ nhân này chết, nói không chừng ảnh hưởng tới mục đích đại hội tông thân lần này.” Tào Tương nghĩ một lúc đứng lên: “ Đi thôi, ta đi cùng ngươi, như vậy sẽ không cần kỵ húy.”
Hai người ra ngoài, thị nữ thi lễ thật sâu, nhưng không nói gì cả, nhanh chân đi trước dẫn đường.
Tới hang của Lưu Lăng, Vân Lang hạ lệnh thị nữ vén rèm cho mùi hương liệu bên trong tản đi.
Lưu Lang nằm hôn mê trên giường, mặt vàng vọt, mái tóc dài lộn xộn như đàn rắn quấn lên người, ở hông trái nàng có cái mụn to bằng nắm đấm đang chảy mủ, Vân Lang đưa tay sờ trán, nóng ran, phải tới bốn mươi độ.
Trẻ con sốt cao thế này không phải vấn đề lớn, nhưng người trưởng thành mà sốt tới độ này thì cách cái chết không xa nữa.
“ Trước tiên phải giảm nhiệt đã, cho ông chúa uống nước, uống nhiều vào.”
Có Vân Lang làm chỗ dựa, bốn thị nữ tìm lại hồn phách, nhanh nhẹn đi lấy nước suối, đợi y ra ngoài dùng vải chấm nước mắt lau toàn thân Lưu Lăng.
Một ít muối, một ít đường, Vân Lang pha cả một chậu nước, giao thị nữ, yêu cầu họ bất kể thế nào cũng phải cho Lan Lăng uống hết.
Làm xong những chuyện này Vân Lang cùng Tào Tương về ngủ, y chẳng thể làm gì được hơn ở thời này, Lưu Lăng qua được thì mạng nàng chưa tới mức chết, không qua được cũng chẳng phải lỗi của y.
Lão binh Lưu Nhị sau ba ngày sốt cao cuối cùng cũng tỉnh rồi, vết thương đã đóng vảy, không bị viêm, vải nhét vào vết thương không còn ướt đẫm nữa.
Vết thương của ông ta rất phiền, khi thay vải thì có thể nhìn từ bên này sang bên kia, đoán chừng không có cơ hội liền lại, Vân Lang phải phục, mạng người thời này đôi khi dai hơn gián.