“ Đỡ hơn con chó già kia ...” Lưu Nhị dựa vào tường, chỉ lão binh què:” Lão hán bị con chó già kia đâm đấy, chân hắn do lão hán chém, ha ha ha ... Nói ra trong quân lão hán chưa phục ai, con chó già kia được cái thân pháp nhanh nhẹn, cứ tưởng tha đao kế lừa được hắn, không ngờ lại trúng ám toán ...”
“ Với vết thương của ông, dù hồi phục thì nguyên khí cũng đại thương, trong quân không nhận phế nhân, nếu bị đuổi đi, đã định đi đâu chưa?” Vân Lang cắt ngang lời ông ta.
“ Khà khà, xem ra tư mã đã an bài nơi chốn tốt cho lão hán rồi.”
“ Tới nhà ta làm hộ vệ đi.”
Ai ngờ Lưu Nhị từ chối thẳng thửng:” Không đi, theo quân công của lão hán, về quê làm lý trưởng được rồi, lão hán cô độc cả đời, còn chưa thành thân, không có con cái là có lỗi với tổ tông, thời gian không nhiều, phải để lại giống đã.”
Vân Lang chép miệng:” Nhà ta toàn phụ nhân trẻ nhỏ, nếu ông tới nhà ta làm đầu tử hộ vệ, phụ nhân trong nhà chẳng phải tùy chọn sao?”
Lưu Nhị thấy Vân Lang không giống nói đùa, nghiêm túc suy nghĩ:” Nghe nói tư mã ngài tước thiếu thượng tạo, như vậy trong nhà có mười tám hộ vệ được phân phối, mấy ngày qua sao không thấy ...”
Vân Lang cười khổ xua tay: “ Đừng nói, ta vốn được phân mười sáu hộ vệ, hai người là tai mắt kẻ khác gài vào, vừa tới nhà là chạy mất, sau đó Hung Nô tới, mười bốn tên còn lại cũng chạy nốt để lại gia chủ với bốn năm trăm phụ nhân trẻ nhỏ.”
Lưu Nhị suy nghĩ chỉ lão binh Hoài Nam què, ông ta là người sảng khoái:” Tư mã nên chọn con chó già kia làm phó thủ cho lão hán, rồi chọn mỹ nhân trong nhà cho lão hán làm bà nương thì lão hán đi.”
Vậy coi như Vân gia có hộ vệ đầu tiên, về phần lão binh què kia, Vân Lang thấy hẳn không thành vấn đề, chủ yếu là sáng nay Lưu Lăng đã tỉnh, hạ sốt rồi.
Nếu chữa lành vết thương cho nàng, muốn một lão binh đoán chừng không thành vấn đề, dù lão binh đó có tôn tử ba tuổi, nuôi được hết.
Vì được phân phối quân vụ là thủ doanh, Vân Lang tất nhiên không bỏ qua những món đồ tốt trong tất cả các doanh.
Một đám thương binh bị chết chắc không cần ngựa nữa, Vân Lang dắt đi vài con, một số chưa chết không có tiền trị thương, dắt vài con chiến mã làm phí thuốc men là hợp lý.
Doanh trại Lôi Bị càng như thế, do khinh kỵ rời đi, vật tư chất thành đống, tránh bị đám người kia về chỉ trích, Vân Lang sai hai trăm cung vệ vận chuyển đồ tốt về Thượng Lâm Uyển.
Chẳng may xảy ra tranh chấp, với tính khí của A Kiều thì chẳng ai lấy lại được dù chỉ một cái kim.
Lưu Lăng tỉnh lại rồi nghe lời hơn nhiều, biết sợ chết nên phối hợp lắm, không còn cái thói đã bệnh còn kiêng kỵ đại phu nữa.
Vai Lưu Lăng rất đẹp, đường nét êm ái lưu loát, eo cũng thon thả, mông cong lên vừa đủ, da dẻ thực sự là ngạo tuyết khinh sương. Vết thương ở chỗ thịt mềm bên hông, vị trí rất tốt, không những có thể tiện thể nhìn vài thứ, mà nơi đó nhiều dây thần kinh, huyết quản lại ít.
Dao khẽ rạch da thịt, mủ vàng phọt ra ồng ộc, sau khi trị thương thô bạo cho đám quân tốt, đối diện với chuyện vụn vặt này, Vân Lang đã chẳng coi ra gì rồi.
Mặt đeo khẩu trang không nhìn ra thần sắc, lấy vải thuần thục lau mủ, khi chỗ sưng xẹp xuống, Vân Lang tìm tấy nửa đoạn cương châm.
Thứ này cực kỳ ác độc, cũng hết sức tinh xảo, to hơn tú hoa châm không nhiều, nhưng có móc ngược, ăn vào da thịt là nằm lại đó. Giờ tốt rồi, thịt đã thối hết nên dễ lấy, Vân Lang dùng nhíp gắp ra, đưa ra trước mắt hứng thú quan sát, sau đó hài lòng ném vào cái đĩa bên cạnh.
Lưu Lăng cắn răng chịu đau nhìn nửa đoạn cương châm đó ánh mắt đầy oán hận.
Vân Lang không ngốc mà đi hỏi tại sao có nửa cái cương châm trong người nàng, cắt đi cả mảng da thịt lớn, người nàng lõm hẳn vào, tương lai dù có lành vết thương cũng để lại sẹo to bằng bản tay, nếu ở lão binh thì không thành vấn đề, nhưng trên cơ thể mỹ lệ này thì vô cùng kinh khủng.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều, nên khi khoét thịt chẳng có mấy máu chảy ra.
Công đoạn cuối cùng là dùng nước muối rửa.
“ Á aaaaaaa ~~~~” Người Lưu Lăng co giật như cá mắc cạn, bốn thị nữ phải dùng hết sức mới giữ nổi, đôi mắt đẹp ậng nước nhìn Vân Lang cần khẩn:
Vân Lang chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, không rửa sạch vết thương thì nàng không sống nổi, nhưng rửa sạch rồi hiệu quả ra sao thì cũng chỉ trời mới biết.
“ Có một lão binh cụt chân của Hoài Nam quốc, hạ quan muốn ông ta, không biết ông chúa có làm chủ được không?” Vân Lang nói chuyện, giúp nàng phân tán chú ý:
“ Ta không can thiệp binh sự.” Lưu Lang tuy rất đau đớn, nhưng từ chối dứt khoát:
“ Kỳ thực hạ quan không muốn thứ gánh nặng đó, mà lão binh hạ quan nhìn trúng không hiểu vì sao lại nhìn trúng thứ tàn phế nhà ông chúa, điều kiện này do ông ta đưa ra, không đồng ý thì thôi vậy.” Vân Lang đợi thị nữ dùng quạt làm khô vết thương liền dùng vải đắp lên, để chỗ thông khí bên mé sau đó buộc lại rời đi.
Lưu Lăng cắn răng nói:” Nếu ta không đồng ý thì ngươi sẽ mặc ta sống chết?”
“ Ông chúa nhầm rồi, đây là hai việc khác nhau, khi trị bệnh cứu người, cho dù kẻ thù chăng nữa thì ta cũng chữa lành xong mới chém cho một nhát dao, đây là tôn nghiêm y giả, không cho xúc phạm.” Vân Lang nói câu này cảm tưởng trên đầu mình hẳn phải tỏa ra hào quang thần thánh:
“ Ta không tin.” Lưu Lăng nghiến răng ken két:” Ngươi đi nói với phụ vương ta, ở Hoài Nam quốc, ta không có quyền lực như ngươi nghĩ đâu.”
Vân Lang gật đầu:” Chỉ cần ông chúa đồng ý là được, không có âm mưu nào trong chuyện này hết, chỉ là yêu cầu nho nhỏ thôi. Mấy ngày tới dùng nước ngư tinh thảo rửa vết thương, hai ngày một lần, giữ vết thương khô sạch sẽ, nếu không bị viêm, nửa tháng nữa sẽ khỏi.”
Vân Lang cáo từ rời đi, tới cửa rốt cuộc không nén được tò mò, quay đầu lại:” Hạ quan tò mò hỏi một câu, cái cương châm trên đĩa kia chế tác thế nào vậy, rất tinh xảo, chất lượng không tệ, là thép bách luyện, ông chúa còn không? Hạ quan rất hứng thú với những món đồ như thế.”
“ Của Công Thâu gia, tiếc là chỗ ta chỉ có thứ đồ hỏng, không có cái hoàn chỉnh.”
Thân thể mỹ lệ của Lưu Lăng được thị nữ dùng chăn bọc lại, được nàng ra hiệu, một thị nữ lấy cái hộp gấm đưa Vân Lang, cho cả nửa cương châm trong đĩa vào đó.
Vân Lang đóng hộp lại chắp tay cáo từ.
Lưu Lăng cựa mình, không cẩn thận chạm vào vết thương, đau tới mặt vặn vẹo, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt đẹp như ngọc, thở dốc một lúc điều hòa cơn đau, nói:” Tra thiếu niên này cho ta, ta không ở Trường An hơn một năm, đâu ra xuất hiện quái nhân như vậy?”
Thị nữ nói nhỏ:” Ông chúa, chúng ta không vào thành được.
Lưu Lăng ngửa mặt nhìn trần hang:” Vào được, phải nghĩ cách, nhất định phải vào được.”