Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 242 - Q2 - Chương 026: Người Tiếp Theo.

Q2 - Chương 026: Người tiếp theo. Q2 - Chương 026: Người tiếp theo.

Lý Cảm đã trở về, chỉ là tiểu tụy không ra dạng người nữa, Vân Lang muốn hỏi bốn ngày qua xảy ra chuyện gì, nhưng thấy hắn sắp chết rồi, đành hoãn lại, dù sao không phải là tin tốt, nếu không hắn đã chẳng về một cái là vùi đầu ăn cơm không nói.

Tào Tương cũng không hỏi, ở bên tiếp bánh bao cho hắn.

Ăn tới ba đĩa bánh bao, húp liền hai bát cháo, Lý Cảm đột nhiên bật khóc như đứa trẻ, mãi mới nói một câu:” Thảm lắm.”

Tào Tương đợi hắn khóc thỏa rồi, hỏi:” Ai thắng?”

“ Chẳng ai thắng, chết gần hết rồi, đều là dũng sĩ, đều là tinh nhuệ, đều là tướng tài, vậy mà chết hết rồi, chết nhiều lắm, chẳng ai thắng hết …” Lý Cảm nói xong lại ôm mặt khóc:

Tào Tương ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt thất thần.

“ Bên chiếc thuyền chìm vạn thuyền qua, ở đầu gỗ mục nấm tươi mọc, hủy diệt hai đạo quân, đổi lấy tương lai mới cho Kỵ đô úy, không phải là tệ.” Vân Lang thấy nếu mình có cái quạt lông nữa thì nói câu này sẽ rất phong độ, có điều lần này đi y không mang theo nó, sợ bị người ta chướng mắt:

“ Ngươi nói vô lương tâm quá.” Tào Tương chỉ trích:

Lý Cảm chỉ cửa doanh:” Đợi bọn họ về mà ngươi còn cười được, ta sẽ mang họ Vân.”

Chập tối đến khi đám Hoắc Khứ Bệnh về, quả nhiên Vân Lang không cười nổi nữa. Khi đi Hoắc Khứ Bệnh mang theo rất nhiều quân nhu lương thảo, khi về chẳng có chút lương thảo nào, trên xe chở toàn thương binh.

“ Thấy ai còn cứu sống được là ta đều đưa về, số còn lại đợi chết ở Bào Hổ lĩnh, không đủ xe ngựa ...” Hoắc Khú Bệnh nói rất lạnh nhạt, có lẽ là trơ lỳ rồi:

Bảy tám thương binh chất lên cùng một xe ngựa, vài người khỏi cần cứu nữa, sớm đã tắt thở.

Tô Lương cưỡi trên một thớt chiến mã đi xiêu vẹo, mũ trụ không biết mất đâu, mái tóc bác lộn xộn bay lất phất, tuy vẫn uy phong, nhưng Vân Lang nhìn ra sự già nua suy sụp rồi.

“ Cứu họ đi.” Ông ta dùng roi ngựa chỉ một quân tốt đang khóc thút thít:

Vân Lang kiểm tra vết thương quân tốt đó, ruột lộ cả ra, đen xì rồi, có mấy con ruồi đậu bên trên:” Không cứu nổi.”

Nước mắt chảy ra bên khóe mắt, Tô Lương râu tóc dựng ngược như muốn nổi trận lôi đình, lời ra tới miệng lại thành van nài:” Vân tư mã, xin hãy cứu họ.”

Vân Lang lắc đầu bỏ đi, đá đít mấy thân binh:” Chọn người sống được mang tới đây.”

Nằm mơ không ngờ có một ngày mình có thể tùy tiện quyết định mạng sống một người như thế, y vốn đâu phải đại phu, ngoại trừ ít kiến thức thông thường khử trùng ra thì có thể nói là chẳng biết gì hết.

Giờ hay rồi, người ta lại coi y là thần y.

Trước kia bà bà bảo y học y, y lại thích học kỹ thuật, giờ biết sửa máy bay, biết chế tạo máy móc thì được tích sự quái gì đâu.

Đi vào lều vài sớm được dựng lên khi Lý Cảm về, Vân Lang rửa sạch tay bằng nước tạo giác, rồi cho vào nước nóng bỏng tay.

Bốn đại phu trong quân cũng chịu cảnh tương tự, Vân Lang còn chịu được, bốn người kia thì kêu như heo bị mang vào lò mổ, khiến không khí càng thêm rùng rợn quỷ dị.

Giơ hai bàn tay đeo găng mỏng như bác sĩ phẫu thuật lên, Vân Lang nói lớn:” Đưa người vào.”

Rửa vết thương, khâu lại, cắm ống lau sậy, đắp thuốc, cưa chân, nung cháy vết thương, ngâm nước lạnh ... Chặt tay, giảm nhiệt, cắt yết hầu, cắp ống lau sậy ...

Khứu giác của Vân Lang mất tác dụng, mắt hoa đi vì thiếu dưỡng khí, thỏ đầu ra ngoài thở mấy hơi như cá chết, bận rộn suốt cả đêm mà thương binh bên ngoài như chẳng giảm đi chút nào.

“ Cho lão tử một cái bánh bao.”

Tào Tương đích thân chạy tới đút bánh bao vào miệng Vân Lang, đổ cho y ngụm rượu, sau đó Vân Lang chỉ tay lên trời chửi bới gì đó không ai hiểu, thương binh liên tục đưa tới, còn y đành tiếp tục cuộc đời đại phu bất đắc dĩ của mình.

Nơi nhiều bệnh nhân nhất là đâu? Tất nhiên là chiến trường, chỉ là người bệnh ở đó không bị động mắc bệnh, mà chủ động, hoặc là cả hai đằng, chỉ cần cầm đao chém người mình hoặc người khác một phát, thế là một bệnh nhân sinh ra.

Bốn đại phu đã có một người bị điên, ngồi góc lều lẩm bà lẩm bẩm ...

Chẳng ai cười ông ta, dù là ai ba ngày ba đêm không ngủ, suốt ngày ở trong cảnh máu me, liên tục xẻo thịt người khác cũng sẽ có vấn đề.

Ba người còn lại tinh thần không tốt, máy móc nghe lệnh Vân Lang thực hiện những hành vi phản nhân loại.

“ Người này chết rồi, khiêng ra đi.”

Thương binh trên bàn bị quân sĩ khiêng ra, Vân Lang theo thói quen vô cảm gọi:” Tiếp theo.”

Bên ngoài không có động tĩnh gì.

Vân Lang lần nữa cất giọng khàn khàn gọi lớn, đã hơi mất kiên nhẫn:” Người tiếp theo.”

Một lát sau Hoắc Khứ Bệnh nói vọng vào:” Hết rồi.”

Ba đại phu kia nghe vậy người nhũn đi, ngã xuống mặt đất đầy máu ngáy khò khò.

Vân Lang lặng người mất một lúc, tuy mệt mỏi cực độ nhưng y không ngồi xuống nghỉ ngơi ngày, lặng lẽ cởi cái tạp dề của đồ tể, cởi áo gai, bước ra ngoài lều, nhìn ánh nắng chói chang, không nói không rằng đi thẳng tới suối ...

Hoắc Khứ Bệnh nhìn đại phu vẫn ngây ngốc lẩm bẩm trong lều, sai người khiêng ba đại phu đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự đi, nhìn Vân Lang thất thểu đi ra suối, lo lắng hỏi Tào Tương:” A Lang sẽ không điên chứ?”

Tào Tương rùng mình lắc đầu:” Tên này lòng dạ sắt đá lắm, mấy ngày qua ngươi đếm hết số người chết trong tay y không?”

Hoắc Khứ Bệnh tức giận đá một phát:” Số người A Lang cứu sống còn nhiều hơn.”

Rồi vội vàng đuổi theo.

Vân Lang ném hết quần áo, trần truồng nhảy ùm xuống suối mát lạnh, vô cùng hưởng thụ. Nước suối chảy qua da thịt, y thẩm chí cảm giác được sự mịn màng của tơ lụa, dù mình làm gì, ít nhất mình nỗ lực rồi, đã nỗ lực hết sức rồi.

Lúc này mỗi tế bào trong cơ thể Vân Lang đều buông lỏng, gánh nặng ngàn cân treo trên vai chớp mắt biến mất, làm y giống như rơi vào đám mây, bồng bà bồng bềnh.

Hoắc Khứ Bệnh và Tào Tương đuổi tới nơi, nhìn Vân Lang nhắm mắt, thả trôi người như xác chết, vội vàng kéo y lên, còn vỗ má gọi:” Này.”

Vân Lang lẩm bẩm:” Chưa chết.”

“ Uống chút rượu không?” Tào Tương ngồi một bên hỏi, đưa tới bầu rượu:

“ Ừ, cũng chuẩn bị cho ta ít thức ăn, không cần nhiều đâu, dễ nuốt thôi, ta tắm xong sẽ ngủ, khả năng là ngủ rất lâu.”

“ Thế có cần quần áo không?” Tào Tương giũ áo trên người:

“ Tất nhiên rồi.” Vân Lang cáu kính:

Hoắc Khứ Bệnh thở phào, liên tục nói:” không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

“ Ai bảo không sao, giờ tang dùng chút lý trí cuối cùng khống chế bản thân mình, đợi ta ngủ dậy, các ngươi cẩn thận, chớ chọc giận ta, cứ chiều theo ta là không sao ...” Vân Lang lảm nhảm vừa ăn vừa uống, tới lúc không nói được nữa, máu bẩn trên người bị nước suối rửa trôi, hai mắt cũng mờ dần:

Bình Luận (0)
Comment