Vua Đại Thuấn lớn lên từ đồng quê, theo truyền thuyết được tuyển chọn từ thợ xây; Giao Cách được chọn từ hàng cá, hàng muối; Quản Trọng được chọn từ cai ngục; Tôn Thúc Ngao được chọn từ vùng ven biển hẻo lánh; Bách Lý Hề được chọn từ ngoài chợ. Cho nên khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Vân Lang từ lúc tới đây chẳng có chuyện gì nhẹ nhàng.
Vừa kết thúc nhiệm vụ ở Lăng mộ Tần Thủy hoàng, lại bắt đầu chuyến bôn ba chẳng làm người ta vui vẻ nổi.
Nếu như nói nhiệm vụ ở Tần lăng có phần nào ý chí cá nhân y trong đó, y có thể bỏ đi, nhưng lại tự gánh lấy trọng trách, còn lần này là bị đè cả núi Thái Sơn lên vai.
Cứ tưởng sẽ ngủ liền mấy ngày liền, nhưng hôm sau trời vừa sáng Vân Lang đã tỉnh rồi, tuy mí mắt vẫn nặng trĩu, nhưng không sao ngủ được nữa, y thấy cần nghĩ lại cuộc sống của mình bây giờ.
Y luôn thấy cái thế giới này chẳng có liên quan gì tới mình, cho dù trên lý luận bọn họ có chung dòng màu, nhưng chút huyết mạch đó quá nhạt nhòa.
Tội gì phải làm khổ bản thân như thế, đây không phải cuộc sống y mong muốn.
“ Chẳng đáng.” Vân Lang lẩm bẩm nói với mình, cô độc nằm trong một cái lều sạch sẽ, vén góc lều lên là thấy được ánh mặt trời rực rỡ:
Một bụi cỏ ở ngay chân lều, chóp lá treo giọt sương sớm trong veo, Vân Lang cứ ngây ra nhìn giọt sương to dần, cuối cùng lá cỏ không chịu nổi sức nặng, cong xuống, giọt sương như quay chậm rơi xuống đất, sau đó hòa cùng mặt đất ẩm ướt.
Đôi tay lớn xuất hiện kéo mép lều xuống, còn đặt tảng đá lên, ngăn cách ánh mắt của Vân Lang.
Hôn mê và ngủ là hai thứ khác nhau, lần này Vân Lang ngủ thật, ngủ rất sâu.
Bốn ngày sau, Hoắc Khứ Bệnh vào lều thấy Vân Lang vẫn còn ngủ, khẽ lay vai y:” Chúng ta phải về nhà rồi, để ta chuẩn bị một cái xe ngựa, trải đệm dầy, ngươi cứ ngủ, lúc dậy đã ở nhà rồi.”
Vân Lang lim dim hỏi:” Ta ngủ được bao lâu rồi?”
“ Bốn ngày!”
“ Bốn!?” Vân Lang ngồi ngay dậy, ngơ ngơ nhìn quanh, đầu óc mê man vì ngủ quá lâu, lắc mạnh một cái:” Ngủ vậy là đủ rồi, để ta cưỡi ngựa đi, xe để giành cho thương binh.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang nói năng bình thường thì thở phào:” Ta đi xem đám Tào Tương chuẩn bị xong chưa.”
Vân Lang chống tay nhấc cái lưng ê ấm lên, mũi hít hít rồi nhíu mày, chuẩn bị tắm một phen, trước khi ngủ dù tắm sạch rồi, nhưng chưa trừ hết mùi máu.
Loạng choạng ra ngoài lều vặn mình mấy cái liền có quân tốt chạy tới cúi đầu nghe sai bảo, Vân Lang có thể nhận ra sự khác biệt, trước kia họ không ân cần như thế.
Nghe Vân Lang nói muốn tắm, lập tức có một đám quân tốt chạy đi lo liệu, trước mặt Vân Lang đã có một cái bàn một cái ghế gỗ đơn giản, trên bàn đủ loại thức ăn.
Ngủ liền bốn ngày rồi, bụng Vân Lang dẹp lép, chẳng tắm nữa, ăn đã.
Một cái bánh rán dầu, một ngụm cháo gạo thôi làm Vân Lang sung sướng rên lên, Lưu Lăng từ trong hang đi ra, nhìn thấy mỉm cười, đi tới thi lễ:” Đa tạ ơn cứu mạng của tư mã.”
Đây không phải lúc khách khí nữa, Vân Lang vẫn ăn nhồm nhoàm:” Trong khả năng có thể, hạ quan không ngại cứu thêm một người, bất kể người đó là ai.”
Lưu Lăng chủ động múc cháo cho Vân Lang:” Nhân giả vô tâm, thụ ân giả cảm kích, chuyện thế gian là như vậy.”
Vân Lang phát hiện cả đậu hũ, nhớ ra một chuyện, thuận miệng hỏi:” Nghe nói đậu hũ do phụ thân ông chúa làm ra?”
Lưu Lăng ngồi xuống đối diện Vân Lang, cẩm đĩa đậu hũ lên, mày nhíu lại:” Nói ra cũng lạ, hậu hũ là do môn khách của phụ vương ta làm ra, bí phương giữ kín, vậy mà nghe nói cả vùng Trường An đã mua bán tấp nập rồi.”
Vân Lang dùng ngón cái chỉ bản thân:” Do hạ quan làm ra, không chỉ đậu hũ còn có váng đậu, đậu hũ khô, nước đậu, đậu hoa, còn có món đậu hũ muối này nữa, ăn với cháo ngon nhất, ông chúa thử đi.”
Một điểm ở Lưu Lăng làm Vân Lang tán thưởng là nàng không làm ra vẻ, tự nhiên cầm bát cháo, học Vân Lang gạt miếng đậu mặn vào bát, sau đó húp thử.
Mắt liền mở to.
“ Môn khách của gia phụ chỉ làm ra đậu hũ, mà mùi của nó không dễ ngửi, ta ăn vài lần, đều lén nhổ đi, không dễ ăn thế này, mềm mát, trong mặt có ngọt nhẹ ở đầu lưỡi, rất dễ ăn.”
“ Ha ha, công chúa không biết thôi, đứng ở góc độ y giả, đậu hũ là thứ có thể so với thịt, vì thiếu thịt mà bách tính nhiều người mắc chứng quáng gà, dã thú ăn thịt vì thế mà có thị lực tốt hơn động vật ăn cỏ nhiều. Giờ có đậu hũ, về tình về lý đều nên ăn, không chỉ tốt hơn ăn đỗ, vì không gây đầy bụng, còn càng ngon, dễ chế biến. Ở mặt nông tang mà nói, đất đem trồng đỗ, năm sau trồng ngũ cốc sẽ càng được mùa, có phải thần kỳ lắm không?” Nói tới món ăn là Vân Lang tuôn ra cả tràng, đây là sở trường thứ hai của y:
Lưu Lăng nhìn Vân Lang đầy ngưỡng mộ:” Tư mã thật bác học, đem so ra, những môn khách của gia phụ đa phàn chỉ giỏi lời hoa mỹ, đáng nuôi chó.”
Vân Lang xua tay:” Ông chúa, đừng nói thế, thước có dài có ngắn, người có chỗ hay chỗ dở, quan trọng là xem bản thân có được đặt đúng chỗ không mà thôi.”
Lưu Lăng không biết nghĩ tới cái gì mà phì cười, che miệng nói:” Thân thể Lưu Lăng chưa lành, tư mã nếu có tâm tư, xin đợi thêm vài ngày hãy nói không muộn. Có thể làm phiền tư mã kiểm tra xem vết thương đã lành hay chưa không?”
Vâng Lang tí phun cháo ra ngoài:” Muốn lành không nhanh như thế được, nửa canh giờ nữa hạ quan tới xem cho ông chúa, để xem có chịu được chuyến đi dài ngày không.”
“ Tiểu nữ sẽ chờ.”
Nhìn Lưu Lăng đong đưa cặp mông tròn lẳn trở về hang, đầu Tào Tương mọc ra trên vai Vân Lang, cũng nhìn mông nàng:” Bằng dáng vẻ này, ngươi hẳn là hành chết nàng à?”
“ Ý gì thế?” Vân Lang không hiểu:
Tào Tương day mũi:” Ngươi tắm xong liền phát cuồng, la hét muốn làm cái đó với Lưu Lăng, bọn ta không giữ nổi. Khứ Bệnh còn muốn hai bọn ta đi bắt thị nữ của Lưu Lăng để ngươi thuận tiện hành sự, nếu không phải thấy nàng bị thương quá nặng, huynh đệ nhất định thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
“ Ta?” Vân Lang chỉ mặt mình không tin:
“ Không thấy thái độ của Lưu Lăng với ngươi khác hẳn à?” Tào Tương cười khùng khục:
Vân Lang toát mồ hôi, lúc đó Tào Tương mang rượu tới, y uống rất nhiều, lại thêm mấy ngày áp lực căng thẳng, ăn nói linh tinh một chút cũng có thể hiểu, hơi chột dạ:” Thế, còn làm gì nữa không?”
“ Có, ngươi hát, cái gì mà muội muội ngồi đầu thuyền, ca ca ta trên bờ, rồi trời tối hôn cho đủ, câu từ thẳng thắn, ý tứ rõ ràng, làm ta nghe thôi cũng ngứa ngáy ...”
Tay Vân Lang run lên:” Nữa không?”
Tào Tương học Vân Lang nhún vai:” Hết rồi, sau đó ngươi ngủ như lợn chết, ta và Khứ Bệnh cứ nửa canh giờ xem ngươi còn thở hay không.”
Phần tình bằng hữu của Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương với mình, Vân Lang không hoài nghi, chỉ là nhớ lại vẻ lả lơi vừa rồi của Lưu Lăng, Vân Lang đau đầu lắm, nếu Lưu Lăng biết mình say rượu nói những gì, có tâm tư ấy không khó hiểu.
Phiền là phiền ở chỗ lát nữa đi xem vết thương cho Lưu Lăng ra sao, trước khi nói những lời ấy, dù đối diện với thân thể của nàng, Vân Lang không thẹn với lòng.
Giờ thì khác, vén y sam Lưu Lăng lên kiểm tra vết thương cũng có thể thành hành động dâm ô, từ sự kiện này có thể nhìn ra, con người làm bất kỳ việc gì bất kể tốt xấu, nếu không để lộ tâm tư bỉ ổi ra thì là quan tử, lộ ra rồi sẽ thành tiểu nhân vô sỉ.
Vân Lang suy nghĩ một lúc rồi đi vào hang của Lưu Lăng, rất nhiều ánh mắt nhìn theo, mỗi người bọn họ đều mang điệu cười quỷ dị đầy hàm nghĩa, cho dù đám khốn kiếp còn đang sống dở chết dở cũng vậy.
Cảnh này Vân Lang nhìn thấy hết, dù chẳng nhớ mình la hét cái gì cũng hiểu là rất rất tệ, những bài hát trữ tình đời sau rất bình thường, nhưng ở thời này chắc chắn là lời bày tỏ thô bạo nhất.