Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 244 - Q2 - Chương 028: Rời Khỏi Đất Thương Tâm.

Q2 - Chương 028: Rời khỏi đất thương tâm. Q2 - Chương 028: Rời khỏi đất thương tâm.

Vân Lang vào, thị nữ của Lưu Lăng đi ra, khóe mắt lập lờ xuân ý, mẹ nó, chủ tớ đều không phải loại tử tế.

Lưu Lăng nằm sấp trên giường, toàn thân chỉ có bộ áo sa mỏng manh, phải nói tâm thân này rất đang nhìn, ánh mắt mắt Vân Lang trong veo, không nhìn tới bất kỳ chỗ nào khác, hai tay ngoài chạm vào vết thương, không có động tác thừa thãi.

“ Không tệ, thân thể ông chúa rất khỏe mạnh, không ngờ chỉ mới sáu ngày mà vết thương đã đóng vảy, đây là hiện tượng tốt, không bị viêm, có thể nói là kỳ tích. Chúc mừng, ông chúa sống rồi.” Vân Lang vừa rửa tay ở chậu đồng bên cạnh vừa dùng giọng nói nghiêm túc hơi qua nói:

“ Tư mã có thể kiểm tra kỹ hơn không, ngực ta tưng tức, hay là còn có nội thương?” Lưu Lăng vô cùng thất vọng, nàng thích thiếu niên tuấn tú này, luôn cảm thấy y khác tất cả nam nhân Đại Hán:

Vân Lang xoay người sang, cười tự nhiên:” Đó là vì ông chúa nằm quá lâu mà ra đấy thôi, không đáng ngại, vết thương mười ngày nữa lên da non, vẫn không được để chạm nước. Chỉ là khó tránh khỏi để lại sẹo.”

Lưu Lăng hiểu ra ngay, nàng nhoẻn miệng cười, nếu Vân Lang không có tâm tư khác thì nàng tất nhiên cũng phải chú ý thể diện, kéo cái chăn che người, ngồi dậy:” Có thể sống là tốt rồi, bận tâm gì chuyện khác.”

Vân Lang thấy nàng đã hiểu ý mình thì thở phào chắp tay, không cần làm mặt cứng đờ nữa, thành thật nói:” Mấy ngày trước hạ quan vì chữa trị cho thương binh, tổn hao tâm mạch, ăn nói lung tung, mạo phạm ông chúa, mong ông chúa nể tình lúc đó thần trí thác loạn đừng trách tội.”

Lưu Lăng phì cười:” Lòng thì nghĩ lại không dám thể hiện ra, sao phải khổ thế?”

Vân Lang cười gượng:” Nên có chút cố kỵ thì hơn, nếu chuyện gì cũng làm theo ý thích, đâu phải là người. Con người vì khắc chế được dục vọng, mới tách ra khỏi dã thú, là chuyện tốt.”

“ Hay, tư mã quả nhiên không chỉ bác học, tâm tư cũng linh xảo, giải thoát bản thân khỏi tâm tư ô uế thật khéo léo, ai có thể chỉ trích được.” Lưu Lăng vỗ tay tán thưởng:

Kỳ thực Lưu Lăng tính tình thắng thắn, cũng là đối tượng trò chuyện rất tốt, nếu không có hiểu lầm kia Vân Lang sẽ trò chuyện với nàng nhiều hơn:” Hạ quan vốn là kẻ phàm tục thôi, không có gì cao siêu hết, nếu ông chúa đã khỏe, Vân Lang từ biệt, đợi về Trường An gặp lại.”

Lưu Lăng lập tức tóm lấy câu này:” Vậy là tư mã mong ta tới Trường An gặp ngài?”

“ Được rồi, hạ quan thừa nhận vừa rồi chỉ là câu khách sáo, phụ vương người và bệ hạ thế như nước lửa, hai chúng ta mà tương giao, sẽ có rất nhiều phiền toái.” Vân Lang méo miệng đáp:

“ Lôi Bị không rõ tung tích, cho nên lần tỉ đấu này, bệ hạ thắng rồi, qua trận này chư hầu phải chấp nhận Thôi Ân Lệnh, một nửa Hoài Nam quốc mà phụ vương ta khổ tâm gây dựng thuộc về bệ hạ, không còn sức tranh chấp nữa, vậy cũng tốt, bớt đi nghi kỵ, mọi người sống vài năm yên ổn.”

Vân Lang không muốn nghe những lời này, nhưng nó lại cứ chui vào đầu, nghĩ cũng phải, lợi ích lớn như thế mới khiến hoàng đế xuất động tinh nhuệ tương tàn, chắp tay:” Hai bên yên lành là tốt rồi, ông chúa bảo trọng.”

“ Vân Lang bảo trọng, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”

Vân Lang rời hang, không chỉ thị nữ thở dài, đám quân tốt cũng lắc đầu, thời gian quá ngắn, làm người ta thất vọng.

“ Ngươi coi như vừa bệnh nặng một hồi, biểu hiện không tốt cũng là hợp tình hợp lý thôi, để về rồi ta kiếm đồ tốt tẩm bổ, nhất định hùng phong như xưa.”

Miệng chó của Tào Tương chưa bao mọc được ngà voi, ngược lại Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Giờ sao đây, ba ngày trước Tô tướng quân về kinh, chỉ mang đi chưa tới hai trăm người cưỡi được ngựa, còn lại ném cho chúng ta, chẳng biết ông ấy có việc gì lớn mà vứt lại đồng bào đi một mình.”

Vân Lang nhìn thương binh la liệt khắp doanh:” Về lĩnh công chứ sao, lần này người ta công lớn, ngang với vì bệ hạ lấy quận Dự Chương, Lang Gia, Lương Viên, có vố số muối, đồng, mục trường, vội vàng đi khoe công với bệ hạ. Còn ở đây là lũ tàn binh bại tốt vô dụng, sau này khó ra chiến trường, hết giá trị rồi, còn nhắc gì tới đồng bào. Hơn nữa, giờ dẫn một đám thương tật về làm bệ hạ mất hứng, nói không chừng giảm nhẹ công lao.”

Hoắc Khứ Bệnh mặt khó coi:” Về thôi, sắp tới kỳ hạn mà trung quân phủ cho chúng ta rồi, không lệnh mà cùng giáp sĩ ở ngoài là mưu phản, đây là cấm kỵ không thể vượt qua.”

Lý Cảm nói với Vân Lang:” Nếu không phải vì đợi ngươi tỉnh lại thì mọi người đã nhổ trại về rồi.”

Chuyện tới đây Vân Lang không ý kiến gì nữa, quân pháp không nói tới tình nghĩa gì hết, vi phạm thì quân tư mã phải theo quân quy mà xử.

Đi đầu tiên là Lưu Lăng, nàng được thị nữ và hộ vệ đưa đi, đi rất dứt khoát, khi qua chỗ đám Vân Lang, chỉ vén rèm lên nhoẻn miệng cười rồi đi xa.

Đám Vân Lang muốn đi không dễ dàng như vậy, thương binh khắp doanh, vận động mạnh thôi là khối người chết, những người đó Vân Lang tốn bao công sức mới cứu về được, y sao có thể để họ chết dễ dàng như vậy. Vân Lang sai người dọn hết xe ngựa cho thương binh, dù thế vẫn không đủ, may mà có nhiều chiến mã, hai con cho kéo cái xe trượt ván, cuối cùng mới chứa hết thương binh.

Còn về phần vật tư chất cao như núi đành do binh tốt Kỵ Đô úy tự vác, sức người sao đủ, nên dù cả Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Tào Tương vác cả đống thì vẫn bỏ lại rất nhiều.

Đại quân rời đi, quân trại không thể giữ, nếu không sẽ có cường nhân chiếm đất xưng vương, vì thế một ngọn lửa lớn cháy ba ngày ba đêm, biến tất cả thành tro.

Vân Lang đi rất xa rồi vẫn nhìn thấy cột khói cao vút bốc lên, mảnh đất thương tâm này có lẽ sẽ yên tĩnh rất lâu ...

Suốt dọc đường Hoắc Khứ Bệnh rất trầm mặc, vác ba lô cực lớn cúi đầu đi, con ngựa Ô Chuy càng đeo hai túi hành trang lớn, lẽo đeo theo sau chủ.

Lý Cảm đi trên cùng, Tào Tương cưỡi ngựa ở trung quân, còn Vân Lang thì ở trong đội ngũ xe ngựa, y phải chiếu cố những thương binh vẫn còn chưa qua cơn hiểm nghèo.

Đi được hai mươi dặm Vân Lang đã yêu cầu dừng lại, có mấy thương binh không chịu nổi đã hôn mê.

Hoắc Khứ Bệnh ra lệnh toàn quân nghỉ ngơi một tuần hương, Vân Lang nhanh chóng sai người khiêng quân tốt hôn mê xuống xe, đặt ở chỗ mát, lấy nước suối giảm nhiệt.

Vết thương của họ có chất dịch chảy ra, đó không phải hiện tượng tốt, trời quá nóng chưa nói, xe còn lắc lư dữ dội, dễ đụng chạm tới vết thương, Vân Lang đứng dậy nhìn quanh, nhiều thương binh tinh thần rất kém, tiếp tục đi thế này e càng nhiều người tái bệnh.

Vân Lang lại đi thương lượng với Hoắc Khứ Bệnh nghỉ hai ngày, như thế tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.

“ Quân lệnh không thể làm trái.” Một khi nói tới quân lệnh, Hoắc Khứ Bệnh luôn lạnh lùng:

“ Bọn ta trình văn thư lên rồi, không có trả lời nên phải về kinh, bất kể lý do gì, Kỵ đô úy không có mặt trong quân doanh đúng ngày sẽ là đại họa.” Tào Tương khó xử, chuyện liên lạc với bên ngoài do hắn phụ trách:

Hoắc Khứ Bệnh uống một ngụm nước:” Đừng trách A Tương, bệ hạ đã ra nghiêm lệnh, muốn toàn bộ trú quân ở Trường An phải về doanh trước ngày mười tám tháng năm, chuyện không thể trì hoãn. Trung quân phủ cũng không thể làm trái hoàng lệnh.”

“ Các ngươi về trước, ta mang thương binh đi sau được không?” Vân Lang lòng chửi rủa Lưu Triệt không bằng súc sinh:

“ Không được, thương binh cũng là quân tốt.” Hoắc Khứ Bệnh từ chối, hết giờ nghỉ, đội mũ trụ lên vác hành lý ra lệnh lên đường:

Bình Luận (0)
Comment