Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 245 - Q2 - Chương 029: Ngươi Từ Đâu Tới?

Q2 - Chương 029: Ngươi từ đâu tới? Q2 - Chương 029: Ngươi từ đâu tới?

Binh sĩ ngồi trên xe ngựa còn đỡ, ngồi trên xe kéo thì còn tệ hơn cả đi bộ, vì bụi bốc lên mù mịt, rơi hết lên người thương binh, chẳng mấy chốc bọn họ thành người đất.

Dù Vân Lang cố hết sức, hai thương binh cũng bỏ mạng, một người bị thương ở đầu, một ở bụng, vết thương bục ra, đến giây phút cuối cùng vẫn không cam tâm nhìn Vân Lang cầu khẩn, ánh mắt ám ảnh đó in sâu vào đầu y.

Rời đất Ngọa Hổ, đường xá bắt đầu có người qua loại, thấy quân đội toàn thương tật, bọn họ tránh thật xa, ai mà biết đám người đằng đằng sát khí đó có phát tiết lên người mình không.

Thương cổ không dám quấy nhiễu Kỵ đô úy, Kỵ đô úy cũng không bận tâm tới ai, lặng lẽ bước đi trong không khí đầy tang tóc. Lại có thêm đồng bạn ra đi, chết trên chiến trường không ai nói gì, đã sống sót trở về, rồi đã đã vượt qua lúc khó khăn nhất, dũng sĩ đáng lẽ không nên chết không đáng như thế.

Liên tục ba ngày hành quân nghỉ thì ít, đi thì nhiều, toàn quân trở nên rệu rã, người lần súc sinh chỉ còn lầm lũi bước về về trước như loại bản năng.

“ Người này băng bó sai rồi, phải để miệng vết thương lộ ra mới đúng.” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên lọt vào tai Vân Lang:

Vân Lang lúc đó đang ngồi ở xe trượt gần cuối cùng đội ngũ, còn không không nghe rõ lắm, khi đờ đẩn ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ tử cưỡi lửa nói với một thương binh, tuổi nàng hẳn không lớn, đội cái mũ phủ lớp sa mỏng che dung mạo, từ cánh tay đang chỉ thì chắc là một thiếu nữ mười ba mười bốn.

Bên cạnh nàng có hai kiện phó đi bộ ăn mặc hành trang gọn gàng đi xa, mặt sương gió từng trải, ánh mắt cảnh giác.

Tên thương binh trẻ bị nàng nói tức giận xua tay quát:” Phụ nhân gia biết cái gì, xéo đi.”

Vân Lang nhảy khỏi xe trượt đi tới chỗ thương binh cuối hàng, nếu hành quân bình thường thì bách tính không cách nào tiếp cận quân đội, nhưng đi đường mấy ngày mệt mỏi rồi, lại ở trong địa phận kinh sư, đội ngũ có phần lỏng lẻo.

“ A Ngưu, người ta nói đúng đấy, vết thương trên vai ngươi chảy dịch rồi kìa, chứng tỏ vải băng cọ vào vết thương, bỏ nó đi.”

A Ngưu thấy Vân Lang cũng nói như vậy thì cẩn thận nhờ người bên cạnh cởi vết thương, Vân Lang tới xem, chỗ vết khâu có dấu hiệu sưng đỏ, ống sậy mà y cắm vào chảy ra nước vàng.

“ Vết thương của vị tướng quân này đã có dấu hiệu thối rữa, phải tĩnh dưỡng mới được, tướng quân vì sao không hạ lệnh dừng hành quân?” Nữ tử kia tiếp tục nói:

A Ngưu nhíu mày đáp cộc lốc:” Quân lệnh.”

Nữ tử vén lụa để lộ nửa khuôn mặt, nhìn vết thương A Ngưu:” Ồ, người chữa vết thương này giỏi đấy, biết dùng tơ khâu miệng vết thương, như thế chóng lành, nhưng thuốc đắp trên vết thương thì quá kém, nếu là ta giờ phải phá vết thương dùng Hành quân thủy rửa lại, dùng Tam hoa tán xoa, như thế ngăn được vết thương thối rữa.”

Vân Lang nghe vậy đưa tay quát:” Đưa đây.”

Nữ tử giật mình ghìm lừa lại, hai kiện phó vội nắm cương lừa, định kéo nàng bỏ chạy.

Nữ tử này có kiến thức y học, Vâng Lang chữa được vết thương, nhưng thuốc thì không biết gì, cũng biết thuốc do bốn tên đại phu trong quân làm ra thì chẳng ra gì, nhưng đâu còn cách nào khác, giờ phát hiện người biết chữa bệnh, làm gì có chuyện bỏ qua, hô:” Bắt lấy cho ta.”

Tức thì có hộ vệ như hổ lang xông tới cướp lấy nữ tử, ném lên xe trượt của Vân Lang, còn hai kiện phó vừa hung dữ chống cự liền bị số đông áp dảo đấm đá đè xuống đất không nhúc nhích được, dù vậy vật kiệt lực chống cự, muốn cứu chủ nhân.

“ Đưa hết theo.” Vân Lang phất tay với quân tốt, quay sang nữ tử co ro vì sợ hãi:” Hành quân thủy, Tam hoa tán đâu?”

Khuôn mặt Vân Lang lúc này toàn bụi đất, trông vô cùng hung dữ, nữ tử run run lấy từ ống tay áo ra hai cái bình nhỏ đưa cho y.

Vân Lang mở cái bình ghi "Hành quân thủy", đưa lên mũi ngửi, sau đó đổ một ít lên tay thứ chất lỏng màu tím, thất kinh tới thiếu chút nữa ngã từ trên xe trượt xuống, hai mắt rực sáng, một niềm vui to lớn choán lấy đầu óc khiến giọng Vân Lang hơi lắp bắp:” N … ngươi từ đâu tới?”

Nữ tử giật mình đáp theo bản năng:” Ngươi, ngươi đừng làm bừa, cha ta là y bác sĩ, chí giao với Đại tướng quân ở Hữu Phù Phong.”

Vân Lang sấn sổ đứng nửa người từ trên nhìn xuống:” Tới từ năm bao nhiêu?”

“ Từ năm Kiến Nguyên thứ nhất, từ Cô Tô tới Trường An.”

“ Có biết xe hơi không?”

“ Xe hơi là cái gì?” Nữ tử ngơ ngác:

Ánh mắt Vân Lang trở nên ảm đạm, người có thuốc tím mà lại chưa thấy xe hơi, thật đáng tiếc, vừa ngồi xuống đột nhiên lại như lên cơn động kinh đứng bật dậy cái hỏi:” Cha ngươi ở đâu?”

Nữ tử càng thêm sợ hãi, cảm giác Vân Lang có triệu chứng bệnh thần kinh:” Cha ta làm khách ở phủ tướng quân Lý Tự.”

“ Láo.” A Ngưu quát lên, nói với Vân Lang:” Tư mã, ba năm trước Lý tướng quân tới nước Đại làm quốc tướng rồi, nữ tử này nói linh tinh.”

Cái xe trượt có mấy không gian đâu, nữ tử thấy Vân Lang mặt hung dữ thì rối rít lùi lại, tay chống xuống đất, hét "á" một tiếng ngã khỏi xe trượt.

Vân Lang nhanh tay vươn tay ra, kéo lại trước khi nàng bị chiến mã phía sau dẫm phải, mũ rơi xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa trên đôi mắt nai kinh hoàng, gương mặt nhỏ nhắn kiều mỵ, hàng mi dài cong cong, đôi môi ánh đào há thành hình chữ O, kinh hoàng tới không còn thốt nên lời.

Lòng Vân Lang bỗng nhiên mềm nhũn, đặt nàng ngồi ngay ngắn trên xe, giơ cái bình lên, giọng nhẹ nhàng hơn:” Có thể nói cho ta biết cô nương làm ra thế chế ra thứ thuốc này không, ta thí nghiệm mãi mà không thành công.”

Nữ tử tuổi tuy nhỏ nhưng đã có bộ dáng rất động lòng người, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn như một cánh hoa nhỏ, nàng sợ hãi lùi lại, không ngờ chạm vào người A Ngưu đang trừng mắt trâu đe dọa lại giật mình muốn khóc, cái môi nhổ mếu máo vô cùng đáng thương:” Ta, ta nói bí phương, ngươi sẽ tha cho ta chứ?”

Vân Lang lắc đầu, chắp tay chân thành:” Ta không làm tổn thương cô nương, chỉ muốn biết thứ này làm ra thế nào, cô nương thấy rồi đó, nơi này toàn thương binh, thuốc tím sẽ giúp vết thương không bị thối rữa, ta muốn cứu họ. Xin nói cho ta biết cách chế tác, ta không ngại tốn vạn kim trả giá.”

Nói rồi móc trong lòng ra một túi hạt châu đặt vào tay nàng.

“ Long đảm thảo ...” Nữ tử rụt rè nói:

“ Đó là thứ làm thuốc nhuộm ...” Giọng Vân Lang cao vút lên, phụ nhân trong nhà tự làm thuốc nhuộm, y cũng biết một ít:

Nữ tử hoảng sợ nói nhanh:” Nhưng thứ đó có thể làm vết thương nhanh khô, đóng vảy ... có điều thi thoảng cũng không có tác dụng, vết thương vẫn mưng mủ.”

Vân Lang thở dài:” Thuốc tím chỉ dùng trước khi vết thương thối rữa thôi, nếu đã thối rồi thì phải rửa sạch, cắt chỗ thối rồi mới dùng, nếu không vô ích.”

Thì ra nữ tử này vô tình phát hiện long đảm thảo có công hiệu làm vết thương nhanh co lại, coi nó như bí kỹ bất truyền, vậy mà cứ tưởng gặp được người thế giới kia, không còn cô đơn nữa.

Chỉ là một phen mừng hụt thôi.

Tâm tình hoan hỉ biến mất, nữ tử đó chẳng còn mỹ lệ như trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment