Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 246 - Q2 - Chương 030: Nữ Tử Kỳ Lạ. (1)

Q2 - Chương 030: Nữ tử kỳ lạ. (1) Q2 - Chương 030: Nữ tử kỳ lạ. (1)

“ Ngươi làm rơi mũ của ta rồi ...” Nữ tử bị bụi bay vào mắt, khóc thút thít nói.

A Ngưu tức mình quát:” Ngươi làm sao thế hà? Túi châu kia đủ mua cả vạn cái mũ rồi.”

Vân Lang sực tỉnh, như hóa phép lấy ra một tấm khăm lụa lớn, đặt vào tay nữ tử:” Cô nương buộc lên mặt dùng tạm, tới trấn phía trước rồi thay.”

“ Ngươi còn cướp bí phương của ta ...” Nữ tử khóc càng thêm thương tâm:

“ Cô nương, ta dùng hạt châu đổi mà.” Vân Lang chỉ cái túi được nàng nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng hết mức tránh làm con hươu nhỏ này sợ hãi:

“ Ta, ta không muốn đổi, ta chuẩn bị dùng bí phương này mở y quán, chữa bệnh cứu người.”

A Ngưu nghe vậy cười hô hố thô bỉ hết mức:” Cái gì, phụ nhân gia mà đòi mở y quán à? Chữa cho ai?”

“ Nữ tử làm sao không mở y quán được.”

Vân Lang nhíu mày, nữ tử này lúc nãy còn nói cha mình ở phủ tướng quân Lý Tự, giờ lại bảo muốn mở y quán, rõ ràng nói dối hết, giọt nước mắt tội nghiệp trong mắt y trở lên rất đáng ngờ, song không truy cứu, bợp A Ngưu một phát để hắn ngậm cái miệng thối lại, khách khí chắp tay:” Cô nương nếu muốn ở y quán, nơi này liền có vô số thương bệnh, nếu cô nương chữa lành cho họ, sẽ tiếng tăm vang dội, mở y quán làm ăn càng tốt.”

“ Ta vốn định tới tới cứu người, các ngươi bất chấp họ sống chết, cưỡng ép hành quân, ta thân là y giả, tất nhiên không thể khoanh tay ngồi nhìn.” Nữ tử khóc tới mặt lem nhem mà lời lẽ đanh thép chỉ trích:

Riêng điều này thì Vân Lang tin rằng nàng nói thật, bởi vì đội ngũ của bọn họ khiến người người tránh xa như ôn dịch mà nữ tử này lại chủ động tiếp cận, thế nên lại lần nữa xuống nước:” Tại hạ lỗ mãng rồi, cô nương giờ hãy chữa trị cho họ, ta sẽ trả tiền chữa bệnh riêng.”

Nữ tử quệt nước mắt, có vẻ bớt sợ hơn, giọng nói trở lại trong trẻo như sơn ca rừng núi:” Có thể dừng lại không?”

Vân Lang buồn bã lắc đầu:” Không được, thân mang quân lệnh, không được trì hoãn, cô nương thông cảm.”

Nữ tử chỉ tay:” Thuốc của ta trên người phó tòng.”

Vân Lang ra hiệu cho hộ vệ buông hai kiện phó ra, nữ tử nhẹ nhàng nhảy khỏi xe, đi tới bên con lừa lấy bọc thuốc, rồi chạy nhanh nhảy lên xe trượt, động tác hết sức linh hoạt, như tinh linh rừng núi.

Nữ tử định dùng hành quân thủy rửa vết thương cho A Ngưu, thấy Vân Lang lắc đầu, lấy Tam Hoa tán rắc lên vết thương.

Vân Lang chấm ít bột trắng ngửi ngửi, nhíu mày lẩm bẩm:” Vôi sống có tính ăn mòn cao, dù bên trong trộn thuốc, có lợi cho vết thương, nhưng cũng gây hại lớn, sau này xẹo để lại cũng rất khó coi.”

Nữ tử lườm Vân Lang:” Ngươi lại nhìn trộm bí phương của ta.”

Vân Lang vẫn cứ ngửi thuốc, nghiền ngẫm, đây là bệnh của dân kỹ thuật:” Vôi sống thêm vào bạc hà, cách trị thương này đúng là thấy lần đầu, một nóng một lạnh, sao cô nương nghĩ ra được?”

Nữ tử không thèm trả lời, A Ngưu thì lại kêu lên sung sướng:” Mới đầu mới bôi vào rất rát, nhưng bây giờ lại mát lạnh, dễ chịu hơn nhiều.”

Giật lại bình thuốc trong tay Vân Lang, nữ tử hứ một tiếng, giọng rõ ràng đắc ý:” Bên trong này nhiều thuốc lắm, không phải chỉ vẻn vẹn hai loại ngươi nói đâu, với lại ngươi nói cũng không đúng.”

Nữ tử này rất thông minh, nhưng còn quá thiếu kinh nghiệm sống, hành vi khoe khoang của nàng khác gì đứa bé ba tuổi cầm đĩnh vàng đi khắp phố.

Quân đội Đại Hán tuy hùng mạnh, nhưng với bách tính mà nói, cũng là mãnh thú, cưỡng đoạt vài dân nữ, đối với tướng lĩnh cấp cao mà nói không là gì.

Ví như hành vi vừa rồi của Vân Lang, sẽ không ai cản trở, còn vui vẻ nằm trên xe nhìn tư mã nhà mình ra uy.

Tô Trĩ hình như vừa nói xong liền ý thức được điều ấy, tay run run, chỉ khi ra tay trị thương cho binh sĩ mới ổn định lại, nàng rất muốn dùng thuốc tốt trong nhà để thu hút tên ác tướng quân này, tránh y chú ý lên mình.

Tay nàng tựa như có ma lực, chỉ cần được nàng chữa trị, vẻ mặt quân tốt dần trở nên an lành, tiếng rên rỉ cũng lắng xuống.

Có lẽ là vì bụi, có lẽ vì mồ hôi, hoặc là vì cố ý, từ trên xe nhảy lên nhảy xuống mấy lần, mặt nàng cũng đầy bụi rồi, đến khi quay lại xe của Vân Lang thì một đóa hoa nhỏ đẹp đẽ biến thành một nha đầu bẩn thỉu một cách hoàn mỹ, dù nhìn kỹ thế nào cũng chẳng nhận ra cô nương có đôi mắt nai long lanh xinh đẹp kia nữa.

Trời đã tối, Hoắc Khứ Bệnh vẫn không hạ lệnh nghỉ ngơi, tốc độ hành quân thì giảm không ít.

Tô Trĩ không chỉ một lần bày tỏ muốn rời đi, Vân Lang không cho, nhìn đôi mắt to tròn chứa đầy nước, đưa cái bánh rán ra dỗ dành:” Lên thuyền giặc rồi thì đừng mong xuống, ở nơi này khó tìm đại phu, nếu gặp được thì tất nhiên phải tận dụng, đây là truyền thống trong quân. Có điều cô nương cứ yên tâm, không ai làm hại nàng đâu, cũng không cần phải bôi đất lên mặt như thế. Đám khốn kiếp kia mà có hứng thú với nàng, dù nàng có nhảy vào mộ cũng không thoát, nhưng bằng vào một phen khám bệnh bôi thuốc vừa rồi, thương binh ở đây sẽ không ai làm hại nàng đâu.”

“ Ngươi thật vô lý.” Tô Trĩ hét lớn, nước mắt lã chã làm khuôn mặt bẩn thỉu có hai hàng nước mắt trắng trẻo.

“ Hừ, cô nương là y giả, vậy mà không có chút lòng cầu tiến nào sao? Có biết vì sao những người này thương thế nặng như vậy vẫn sống sót không? Huống hồ nơi này có mấy trăm thương bệnh, cô nương tham gia chữa trị, sẽ tích lũy được kinh nghiệm lớn, y học đề cao.” Vân Lang cắn một miếng bánh, nói khích:” Còn nữa, vì sao ta cho phép cô nương bôi bẩn lên mặt, nhưng hai tay phải sạch sẽ, vì sao trước khi chạm vào vết thương mỗi bệnh nhân đều phải rửa tay? Nhiều nghi vấn liên quan tới y thuật, chẳng lẽ không muốn biết.”

Tô Trĩ lau nước mắt, nghẹn ngào nói:” Ta thân là nữ tử, ở trong quân doanh rất bất tiện.”

Vân Lang mỉm cười đẩy ấm trà tới:” Nếu thấy bất tiện, gặp phải quân đội thì chạy cho xa mới đúng, cô nương cố ý tiếp cận, chẳng phải có tính toán sao? Ta đã để nàng toại nguyện, còn trả tiền, nàng phải cảm tạ ta mới phải, đừng cứ trốn tránh như thế, ta không ăn thịt người đâu.”

Thấy tên tướng quân này không có ý thả người, Tô Trĩ không thèm khóc nữa, cầm cái thứ kỳ quái trong tay ngoạm một miếng, từ sáng tới tối không ngừng nhảy qua nhảy lại chữa bệnh, dù với độ tuổi tràn trề sinh lực như nàng, cũng cảm thấy đói lả mệt mỏi.

Cái thứ kỳ quái vậy mà ngon không ngờ, nước trong ấm không dễ uống, nhưng mà rất kích thích vị giác, ăn hết cái bánh nàng đã hai thứ này rồi.

“ À phải, còn chưa nói với cô nương, ta là Kỵ đô úy quân tư mã Vân Lang ...” Vân Lang rất phong độ tự giới thiệu, thấy nên cải thiện ấn tượng lần đầu gặp nhau:

Tô Trĩ thì có vẻ chẳng quan tâm, chỉ nhìn cái bánh trước mặt Vân Lang.

Vân Lang cười méo xẹo:” Dưới tình huống bình thường, sau khi ta tự giới thiệu, cô nương cũng nên báo danh chứ?”

“ Tô Trĩ!”

“ Tố Chất? Ồ, đúng là rất có tố chất .... À, không phải, thời này chưa thể có hai chữ này, có phải cô nương tên Tô Trĩ?”

Tô Trĩ giới thiệu xong không thèm nói nữa, rụt rè lấy luôn ấm trà của Vân Lang uống tiếp, xem ra mệt thật rồi.

Vân Lang đạp một phát, A Ngưu ngã lăn quay khỏi xe trượt, tên này ngáy quá to, A Ngưu vừa lăn khỏi xe, đang định nổi giận, thấy cái chân chưa thu về của Vân Lang, ngoan ngoãn tìm xe khác ngủ.

Trên xe chỉ còn hai người, Tô Trĩ kinh hoàng định chạy thì Vân Lang nhảy xuống xe, còn ném lên hai cái chăn:” Đêm nay xem ra phải hành quân thâu đêm rồi, cô nương nghỉ ngơi đi, mai còn nhiều việc hơn đấy.”

...............

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment