Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 247 - Q2 - Chương 031: Nữ Tử Kỳ Lạ. (2)

Q2 - Chương 031: Nữ tử kỳ lạ. (2) Q2 - Chương 031: Nữ tử kỳ lạ. (2)

Hành quân thủy chắc chắn có tác dụng vô cùng hiệu quả với việc làm khô vết thương, vôi thêm vào dược thảo cũng có hiệu quả chống viêm, cái này thì Vân Lang vẫn còn có chút nghi ngại.

Sau khi hỏi những thương binh, phản ứng của họ đều như nhau, rất tốt.

Vân Lang lại dùng thảo mộc thường dùng trong quân thay thế cho Tam Hoa tán để đắp vết thương, hỏi lại lần nữa, bọn họ vẫn vô cùng hoan hỉ nói dược cao của nữ thần y vô cùng hiệu quả, bọn họ đã khỏe hơn nhiều rồi ...

Một thiếu nữ mỹ lệ vẻ mặt chăm chú giúp đám đại binh thô bỉ băng bó vết thương, với họ mà nói là đãi ngộ cực cao rồi, đừng nói là bôi vôi vào vết thương, cho dù xát muối vào vết thương, bọn họ cũng thấy vết thương đang tốt hơn.

Kỳ quái là, hai ngày tiếp theo, thương thế của bọn họ đúng là tốt hơn.

Điều này làm đảo lộn nhận thức của Vân Lang, đồng thời từ sự sùng bái của đám binh tốt giật mình, y nhận ra nữ nhân này là thứ họa hại.

Nếu hai ngày trước Vân Lang muốn họa hại con yêu tinh này, toàn bộ quân tốt sẽ cười hô hố vỗ tay xem náo nhiệt, giờ mà y làm thế, đám người kia không chừng sẽ liều mạng với y vì làm hại ân nhân cứu mạng của họ.

Vân Lang thấy, mình mới là ân nhân cứu mạng của lũ khốn kiếp ấy.

Đồng thời y ngày càng phát hiện nhiều thứ bất thường.

Bánh bao trong quân rất to, một cái phải nửa cân, Tô Trĩ ăn liền một phát ba cái, miệng nàng rất nhỏ, rất đáng yêu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn ấy cắn từng miếng một không hiểu thế nào mà tốc độ tiêu thụ bánh bao lại không thua gì tráng hán ăn như rồng cuốn hổ vồ.

Nàng còn thích uống sữa, đang mùa xuân, trong quân sữa ngựa sung túc, từ khi phát hiện thứ này, không thấy nàng uống nước nữa, cả ngày uống sữa thay nước.

Sữa ngựa không dễ uống chút nào, Tô Trĩ không ngại vị tanh gây của nó, uống ngon lành như bà tử Hung Nô, nhìn nàng uống sữa rất quái dị.

Vân Lang tất nhiên cũng uống sữa ngựa, có điều y uống sữa chua, còn cho thêm một ít đường. Thế rồi Tô yêu tinh phát hiện ra sữa ngựa của Vân Lang dễ uống hơn, ngong hơn, nàng quyết đoán bỏ sữa ngựa bình thường, uống sữa của Vân Lang.

“ Nữ tử như thế dễ nuôi.” Tào Tương từ xa nhìn Tô Trĩ trốn sau gốc cây uống sữa chua như con sóc vừa trộm được quả khô, nói nhỏ với Vân Lang:

“ Đó là nữ tử tốt, sẽ hạnh phúc cả đời, phúc thọ song toàn.” Nguyên văn lời lão binh Lưu Nhị:

“ Nếu như ngươi không có ý kiến, ta sẽ nhờ cữu mẫu ra mặt, chiêu lãm nàng làm môn khách của nhà ta, ngươi thấy sao?” Hoắc Khứ Bệnh nhìn Tô Trí bận rộn cứu chữa thương binh, nhỏ giọng hỏi Vân Lang:

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, con tiểu yêu tinh đã lấy lòng được toàn bộ mọi người trong đoàn.

“ Nàng do ta cướp được.”

Vân Lang tuyên bố dứt khoát, y cũng chẳng hiểu vì sao mình nói thế, tất nhiên có ghen tỵ, vì đãi ngộ này vốn thuộc về y, Tô yêu tinh tới có ba ngày rưỡi mà có đãi ngộ tương đương rồi. Thêm vài ngày nữa vị trí của y sẽ lung lay nghiêm trọng.

Có điều rất khó nổi giận với con yêu tinh này, mỗi khi Vân Lang lửa giận ngùn ngụt định đi tìm Tô yêu tinh tính sổ, bị đôi mắt nai ngây thơ vô tội ấy làm lửa giận tắt ngúm.

Đúng là thứ họa hại.

Vân Lang bất mãn với cả bản thân, nhưng y không đánh mình được, nên chỉ biết trút giận lên đám người kia, lũ ngu xuẩn đó không cần bác sĩ giỏi, chúng chỉ cần lang băm tận tình tận tâm, tâm linh được thỏa mãn, thế là sống như cỏ dại vậy.

Nghĩ cùng hợp lý thôi, tận một nghìn tám trăm năm sau con người mới có nhận thức đơn giản về vi khuẩn, hai nghìn năm sau mới tới thời đại mà y học xác định đường lối rõ ràng.

Còn thời đại này, cách trị bệnh duy nhất của phương Tây là chích máu, cảm cũng chích máu, dạ dày không tốt cũng chích máu, Vân Lang cho rằng đó là nguyên nhân làm phương Tây ít người.

Y học của Trung Quốc thì cũng có hơn gì đâu, cái gì mà "trời có lục khí, hàng sinh ngũ vị, phát ra ngũ sắc, tạo thành ngũ thanh, dâm sinh lục tật," cái thứ này nên gọi là triết học chứ chẳng phải là y học, hắt hơi một cái cũng có thể tuôn ra nửa ngày lý do, nghe hay lắm, rốt cuộc cũng vô dụng như chích máu của phương Tây.

Y học thời này kỳ thực là môn kinh nghiệm học, đại phu một lần tình cờ chữa bệnh nào đó, lần sau cứ thế mà chữa, trị được thì mọi người cùng vui, không trị được ... thì do ăn ở.

Cha Tô Trĩ chắc là nhà kinh nghiệm học tương đối nổi danh, cho nên nàng học hết thủ đoạn của cha mình, cái bộ dạng thánh thiện vô hại đó, khiến đám thương binh óc chó tình nguyện hiến dâng sinh mạng cho nàng gia tăng kinh nghiệm.

Làm y sinh thời đại này, cần là gan to, cần cả trái tim to, Tô Trĩ hiển nhiên có cả hai thứ ấy.

Đại quân rốt cuộc cũng về tới Thượng Lâm Uyển không khí tươi mát, cỏ cây xanh mướt, cảnh quan u tĩnh. Lúc này Tô Trĩ thì không có ý muốn đi nữa, vì nàng sống trong quân vô cùng vui vẻ, mỗi người ở đây trên từ giáo úy Hoắc Khứ Bệnh, dưới tới quân tốt mười ba tuổi đều rất tốt với nàng, thêm vào thức ăn lại ngon, nàng không muốn rời nơi vừa kiếm được tiền, lại vừa an toàn này.

Tô Trĩ chỉ đau đầu với quân tư mã Vân Lang, nàng không thích nam tử quá mức thông minh, hay nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực đó.

“ Cha cô nương không ở phủ Lý Tự đúng không?”

“ Có mà.” Tô Trĩ chớp mắt đáp:

“ Nói linh tinh, ta đã đi hỏi mọi người rồi, tướng quân Lý Tự tới nước Đại đã ba năm, cả nhà đều đi, làm gì còn phủ ở Trường An.”

“ Vậy thì ở nhà người khác.” Tô Trĩ hơi cúi mặt xuống, lí nhí đáp:

“ Nhà ai?”

“ Không biết.”

Làm gì có kiểu nói dối ngang nhiên trắng trợn như thế, nghĩ mình không dám làm gì chắc, Vân Lang nén giận, quyết tâm làm cho ra nhẽ, lai lịch con yêu tinh này quá quỷ dị, hành vi khác người, bản lĩnh đặc biệt, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì:” Thật kỳ quái, cô nương làm cách nào khiến hai tên du hiệp cam tâm tình nguyện hộ tống tới Dương Lăng ấp, còn trung thành hơn nô phó?”

Tô Trí ngây thơ nói:” Ta tốt với họ, họ tất nhiên tốt với ta.”

Vân Lang nghiến răng nghiến lợi, nhưng y không cách nào phản bác, nếu y lấy đây làm chứng cứ chống lại nàng, người ta coi đó là chứng cứ nói nhân phẩm của y có vấn đề.

Thời gian qua hai tên du hiệp vì cứu Tô Trĩ lọt vào ma trảo của Vân Lang mà ngay cả thủ đoạn bắt con tin đổi người cũng dùng, mặc dù không thành công, còn bị hộ vệ đánh cho một trận, họ vẫn không sờn lòng.

Nếu không phải có Tô Trĩ khuyên nhủ, hai thứ khốn kiếp đó đã bắt đầu lập mưu đốt cỏ khô của chiến mã gây hỗn loạn để cứu Tô Trĩ khỏi hố lửa rồi.

Nói cách khác hai tên du hiệp đó đã coi tính mạng Tô Trĩ cao hơn tình mạng của mình.

Thật không thể hiểu con yêu tinh này mê hoặc lòng người thế nào.

“ Võng Thế Ngạn đại ca và Thân Cốc đại ca đều là hảo hán tử tín nghĩa, tiểu nữ giúp họ một việc nhỏ, bọn họ hứa đưa ta tới Dương Lăng ấp, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”

Cái này Vân Lang tin, lời hứa ở thời này có giá trị hơn đời sau rất nhiều, dù sao pháp luật thủng lỗ chỗ như thế, cần phải dùng đạo đức để ước thúc mọi người, đó là nhận thức chung, không ai tùy tiện phá vỡ.

Bình Luận (0)
Comment