“ Quay về chủ đề cũ, người nhà của cô nương đâu, nhìn nàng là biết sống sung sướng an nhàn quen rồi, không phải người lưu lãng khắp thế giới.” Câu chuyện mấy lần đi chệch hướng, Vân Lang phải đưa nó về quỹ đạo:
Tô Trĩ hai tay ôm gối, nhìn Ly Sơn đang lờ mờ hiện ra trước mắt, giọng buồn buồn thương cảm: “ Không lừa ngài đâu, có một ngày tiểu nữ tỉnh lại, nhận ra trong nhà không còn ai nữa, đợi nửa tháng vẫn không thấy họ về. Sau đó tiểu nữ nhớ ra cha từng nói, người tới Dương Lăng ấp bái phỏng Lý Tự tướng quân, tiểu nữ liền khởi hành từ Hữu Phù Phong đi Dương Lăng tìm họ, muốn hỏi cha vì sao bỏ tiểu nữ ở nhà một mình.”
Vân Lang nhíu chặt mày, Tô Trĩ kể tình hình rất quỷ dị, hẳn là sự thực, nếu muốn người ta tin thì nàng không nên bịa ra câu truyện hoang đường như vậy:” Nhà cô niên có mấy người?”
Tô Trĩ đột nhiên ấp úng, mắt láo liên:” Bảy.”
Vân Lang đứng bật dậy, từ trên nhìn xuống quát:” Nói dối.”
Tô Trĩ thì ngẩng đầu lên, giảu môi hờn dỗi trách:” Trái tim ngài bằng đá.”
Giờ là lỗi của mình à, Vân Lang nghiến răng:” Đã nói dối thì nhất quán một chút không được à, đừng nói với ta một kiểu, nói với người khác một kiểu.”
Tô Trĩ ngô nghê nói:” Nhưng mà họ thích, nhất là Tào Tương thích nghe kể truyện du hiệp nên tiểu nữ kể chuyện phiêu lưu giang hồ cho hắn, ngài thì thích chuyện kỳ bí, thế nên tiểu nữ kể chuyện kỳ bí cho ngài nghe, ngài còn trách người ta.”
Tô yên tinh bịa chuyện một cách trắng trợn, đã thế lại còn đổ lỗi cho người khác.
Vân Lang không phải là người dễ nổi giận, nhưng nha đầu này vài câu là có thể khiến y sôi máu, nhưng giận rồi lại không thể làm gì người ta, thở phì phò, cố áp lửa giận xuống. Không được rồi, Hoắc Khứ Bệnh muốn giữ Tô Trĩ ở lại quân doanh chữa bệnh cho binh sĩ, không được, nhất định không thể để con yêu tinh lai lịch bất thường này ở trong quân doanh, nếu không đội quân này e là hỏng mất.
Y lập tức đi tìm Hoắc Khứ Bệnh trình bày lo lắng của mình.
“ Đó chính là lý do trước kia ta không muốn ngươi vào Vũ Lâm quân đấy, không ngờ bây giờ ngươi cũng có cái nhìn tương tự, không tệ, hai năm qua trưởng thành rồi.” Hoắc Khứ Bệnh nghe Vân Lang nói xong thì tỉnh bơ rút cái xương lợn ra khỏi miệng, thịt trên đó bị hắn gặm sạch như Đại Vương rồi:
Vân Lang đương nhiên nhớ trước kia Hoắc Khứ Bệnh kịch liệt ngăn cản mình vào Vũ Lâm quân, còn dùng những lời ác độc:” Khi đó ta chỉ muốn một cái trang viên thôi, đâu muốn tòng quân thật.”
“ Ta biết, thế nên ta mới không tính toán với ngươi nữa, ngươi mà thực sự có ý định tòng quân, ta nhất định ngăn cản.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang cau có mà bật cười:” Giờ ngươi hiểu tâm trạng của ta khi đó rồi đấy.”
“ Ý ngươi là gì?”
“ Ngươi không nhận ra à? Nữ tử đó giống hệt ngươi hai năm trước khi ngươi đột ngột xuất hiện trước mặt ta, giờ nhìn thấy bản thân mà lại thấy khó chịu à?”
Giống mình? Giống mình sao? Vân Lang quay ngoắt sang nhìn Tô Trĩ đang nói cười hết sức vui vẻ với Lý Cảm và Tào Tương, trong đầu nổi lên ý nghĩ hoang đường.
Hoắc Khứ Bệnh gập ngón tay nói từng cái một:” Lai lịch quỷ dị này, hành vi khác người này, bản lĩnh đặc biệt này, mục đích khó lường này, mang trên người những thứ chưa ai từng thấy, không phải giống ngươi như đúc à?”
Vân Lang nghe tới đâu, gai ốc sởn lên tới đó, đúng, đúng là quá giống mình rồi, chẳng lẽ nàng là dư nghiệt Đại Tần? Nàng có kể thức dậy thì không thấy ai, chỉ nhớ cha nói là tới Dương Lăng ấp, chẳng lẽ chính là hậu duệ của người bị mình và Thái Tể giết trong rừng đêm đó, nên tới đây tìm người thân?
Không, không đúng, nha đầu này da non thịt mềm, không giống người sống long đong vất vả, đám phản tặc kia suốt ngày trốn tránh, làm sao đào tạo ra được hậu duệ xuất sắc như vậy?
Có thể không?
Hoắc Khứ Bệnh lại lấy miếng xương khác tiếp tục gặm cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Lang, cũng nhìn về phía Tô Trĩ:” Ngươi biết không, lần đầu tiên ta thấy ngươi thực sự nghiêm túc ở một việc nào đó là cứu chữa thương binh, thực sự hết lòng hết sức. Huynh đệ của ta, sau này ngươi có thể cứ nghiêm túc như vậy được không, nếu thế Kỵ đô úy ít nhất tăng sức chiến đấu ba thành.”
“ Một khi đại quân ta luyện thành, tung hoành vạn dặm không đối thủ, kiến lập công lao bất hủ, ngươi thấy sao?”
Lần nữa xác nhận được tiềm chất danh tướng của tên này, lừa người khác ra sức vì đại quân cũng là đặc điểm của danh tướng, Vân Lang thấy mình xui xẻo, không gặp phải kẻ lừa gạt thì gặp phải kẻ đầu độc, mà toàn là loại kiệt suất nữa, cưỡng chế đổi đề tài:” Trung quân phủ nói sao, còn hơn ba trăm thương binh nữa phải xử lý thế nào, trong đó có sáu hai người là quân chúc quốc.”
Hoắc Khứ Bệnh thất vọng lắm:” Ta đang nói chính sự, ngươi lại không cho ta cơ hội nói hết.”
“ Ta cũng đang nói chính sự với ngươi.”
Hoắc Khứ Bệnh lại bẻ đề tài:” Ngươi còn chưa hiểu sao, chiến mã, thiết khải, vũ khí, cái gì rồi cũng có, chỉ là sớm hay muộn thôi, ta đi chuyến này là đều vì ngươi, muốn ngươi thấy chiến trường, thấy đại quân giao tranh, kích thích hùng tâm của ngươi mới là quan trọng nhất. Huynh đệ của ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, từ sau lần ngươi suýt chết đó, ta cảm giác ngươi buông xuôi hết, sống được tới đâu hay tới đó, ta tiếc cho tài hoa của ngươi.”
Vân Lang ngạc nhiên lắm, không ngờ Hoắc Khứ Bệnh mang tâm tư đó, vẫn lắc đầu:” Ta không buông xuôi, chỉ là sống lý trí hơn thôi.”
“ Đại thắng, đại thắng, Vệ tướng quân đại thắng rồi ...”
Tín sứ phóng ngựa chạy qua hét lớn phá ngang cuộc nói chuyện của hai huynh đệ, quân tốt nghe thế bỏ cả ăn kéo ùa cả tới vây lấy tín sứ hỏi tin.
Vệ Thanh đại thắng rồi, chinh phục được Hà Sáo, nếu chỉ vẻn vẹn là đánh thắng Hung Nô cũng không có gì, ông ta còn bắt được hơn trăm vạn trâu bò dê chiến mã, thế mới đáng quý.
Tin đại thắng tức thì át những tiếng chỉ tích Lưu Triệt quá trọng việc binh, dù sao cuộc chiến này thu hoạch vượt xa chi phí.
Sĩ tốt Kỵ đô úy reo hò ầm ĩ, đây là tin mừng với họ, vì sắp có thêm chiến mã rồi, không còn phải đi bán bánh nữa. Hoắc Khứ Bệnh có thể dựa vào đó chỉ trích Vân Lang một chập vì không có chí ý, khiến y không nói được gì, sau đó đắc ý chắp tay bỏ đi.
Vệ Thanh ngàn dặm tập kích, từ Hữu Bắc Bình đột ngột chuyển hướng Hà Đông, Hà Sóc, đây gọi là kỳ binh đột xuất thực sự.
Bạch Dương vương, Lâu Phiền vương lần này bị Vệ Thanh đánh tan rồi, với người Hung Nô quan trọng nhất là gì, không phải người, họ cho rằng, chiến sĩ Hung Nô sẽ không ngừng từ sa mạc đi ra, vì được thần Côn Lôn chế tạo.
Nhưng bò dê là thứ họ dựa vào sinh tồn, là ân điển của mặt đất.
Không còn bò dê, không có tế phẩm lên thần Côn Lôn, người Hung Nô trên thảo nguyên sẽ tử vong, thần Côn Lôn không tạo ra chiến sĩ nữa, đó mới là chuyện người Hung Nô sợ nhất.
Khắp cả vùng Trường An, từ quan tới dân vui mừng như Tết, ăn mừng chiến tích huy hoàng chưa từng có.
Một lần nữa vai trò tướng lĩnh được đề cao, tư tưởng quân công là tất cả lần nữa có chỗ dựa để xem thường những thứ khác, như Hoắc Khứ Bệnh chỉ trích Vân Lang.
Thế nhưng đồng nghĩa với đó là thương binh đất Ngọa Hổ bị bỏ quên, Lưu Triệt mới không bận tâm họ sống chết ra sao, bắt tất cả tức tốc trở về kinh, triệt để xoa dịu sự kiện này.