Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 249 - Q2 - Chương 033: Vân Gia Trang Giàu Có. (1)

Q2 - Chương 033: Vân gia trang giàu có. (1) Q2 - Chương 033: Vân gia trang giàu có. (1)

Quân tốt lành lặn được Tô Lương mang đi, người thương nhẹ thì trở về quân doanh, còn người bị thương nặng thì cả nước từ trên xuống dưới cố tình quên đi sự tồn tại của họ, quên đi sự kiện thủ túc tương tàn không hay ho gì.

Hoàng đế và Thành Dương vương, Hoài Nam vương, Lương vương ở Trường An hòa hợp vui vẻ, trên hiền hòa dưới hiếu thuận, vạn dân ca ngợi.

Bọn họ cùng bái tế tổ tông, cùng cưỡi ngựa tới Thượng Lâm Uyển du xuân, cùng tới Kiến Chương cung yến tiệc thâu đêm.

Quân tốt Kỵ đô úy về doanh, cung vệ được lệnh nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên Hoắc Khứ Bệnh chỉnh đốn quân đội, hắn không muốn những cung vệ lớn tuổi thiếu ý chí kia ảnh hưởng tới tương lai tươi sáng của Kỵ đô úy, chuẩn bị cho họ thối dịch, để con cháu thay thế.

Những thương binh nặng tàn phế không còn ra trận được nữa đưa cả tới doanh thương binh dựng tạm gần Vân gia trang tử, Vân Lang về tới nhà kệ bốn bề phó dịch reo hò dậy sóng, trẻ con nhảy nhót, chỉ bảo Lương Ông an bài chỗ ở tạm thời cho đám hộ vệ Lưu Nhị, sau đó về nơi ở, ngã người xuống ghế tựa, chuẩn bị chết luôn trên đó.

Chia tách lâu như vậy, tâm tình Đại Vương rất không tốt, từ khi Vân Lang về, Đại Vương quấn bên cạnh y cả ngày không đi đâu.

Trung viện đã hoàn thiện rồi, nơi ở của Vân Lang cũng vì thế mà chuyển đi, rời xa khỏi tiền viện huyên náo, Hồng Tụ, Tiểu Trùng cả ngày bám dính Vân Lang, dù ngồi chơi hạt hạnh chứ không muốn đi đâu.

Vân Lang uống một ngụm trà, lập tức có miếng bánh xôm xốp mềm ngọt được bàn tay nhỏ nhắn của Hồng Tụ đút vào miệng, vừa có chút mồ hôi, Tiểu Trùng đã tích cực phẩy quạt đuổi đi.

“ Đây mới là cuộc sống gia gia muốn.” Đó là tuyên bố của Vân Lang, rất giọng giọng điệu đám cường hào ác bá:

Chẳng rõ Tô Trĩ làm cái gì, chạy qua chạy lại suốt, nhưng nhìn dáng vẻ nàng tựa hồ vô cùng vui vẻ, cái gì cũng hứng thú, khu nhà ở với hai màu trắng đen đẹp mắt được bao quanh bởi con suối uốn cong. Phòng tằm dài ngoài sức tưởng tượng, gà vịt như cả đội quân, hay là chuồng lợn hôi thối cũng khiến nàng bám vào bờ tường xem say sưa, còn cầm rau dại đút vào cái mõm ươn ướt tham ăn, bị mõm lợn chạm vào liền cười khanh khách như chuông bạc.

Chỉ là Vân gia nhiều phụ nhân trẻ nhỏ tới mức không hiểu nổi, mới đầu còn cho rằng Vân Lang thích ức hiếp phụ nhân nên mới nuôi nhiều như thế, khi trò chuyện rồi mới biết không phải, Vân Lang thoát khỏi tiếng sắc ma.

Vân gia với Tô Trĩ mà nói vô cùng mới lạ, bằng vào một đám phụ nhân gây dựng cả gia tộc, lại còn giàu có sung túc, mỗi đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, tựa hồ đây không phải là Đại Hán mà nàng biết.

Người nơi này rất thích cười, rất sinh động, không giống nơi khác ủ ê chậm chạm, giống như bức tranh chỉ có một màu xám vậy.

Tô Trĩ không thông phải qua nụ cười của mọi người để đánh giá cuộc sống của người đó có hạnh phúc hay không. Vì nàng chứng kiến rồi, có lão binh nghe tin đại thắng, uống một ngụm rượu, sau đó cứa cổ, dù máu phun ra thật cao, nhưng mặt vẫn cười, đó không phải nụ cười hạnh phúc.

Nàng nghe tiếng phụ nhân cằn nhằn năm nay nắng sớm làm rau trồng không tốt, nàng nghe đám trẻ con la hét đuổi gà vịt chạy náo loạn, nàng nghe thiếu niên vác cuốc từ đồng về cãi vã thách đố nhau, nàng cảm thụ được, bọn họ đang sống, thực sự sống, chứ không phải là sự tồn tại cho qua ngày.

Có hai tên ngốc thì cười cực kỳ sáng lạn, dù bị Tiểu Trùng vừa đấm đá vừa chửi mắng đuổi đi vẫn cười, lại còn đặt một bông hoa sen mới kết đài đặt ở cửa.

Khi Tiểu Trùng còn dây dưa với hai tên ngốc thì Hồng Tụ thừa cơ lấy hoa sen, cắm vào cái bình có bụng rất to.

Còn tên ác bá kia lười nhác nằm trên cái giường kỳ quái, rửa bụi đất trên mặt rồi, không ngờ trông y cũng ưa nhìn lắm, hai mắt dài mà linh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, mép miệng lúc nào cũng nở một nụ cười thỏa mãn. Tô Trĩ bất giác nhìn ngây ra một lúc sau đó chun mũi nói một câu trái lòng “trông như nữ nhân”. Có con hổ lớn nằm dưới chân y, bị y duỗi chân liên tục đạp lên bụng vậy mà con hổ lại có vẻ thích lắm, đầu dựa trên tấm thảm nát mắt kim dim như muốn ngủ, tạo thành bức tranh kỳ quái.

Hai phụ nhân xinh đẹp thái quá quỳ trên chiếu cẩn thận chiếu cố cái bếp lò nhỏ, bên bếp có cái bình sắt, không biết đang pha chế cái gì, động tác ưu mỹ như vũ đạo.

Cái bàn đặt bên tay phải của y, tuy không đựng ở đĩa vàng bát ngọc, nhưng số lượng thức ăn phong phú tới mức nàng chưa bao giờ nghe nói tới.

Nhất là cái bánh hình quả đảo chất trên cao nhất kia, chỉ nhìn hình dáng và màu sắc là biết ngon lắm rồi.

Hiện là đầu hạ không phải là mùa hạnh chín, vậy mà trong tay Vân Lang là hạnh ngọt chín vàng, đó hẳn là những quả hạnh ở trên cành cao nhất của cây.

Tô Trí nhìn thấy đám thiếu niên vác nông cụ về mang theo hạnh chín, mỗi quả đều được rửa sạch sẽ, còn được bàn tay khéo léo của Hồng Tụ xếp thành một cái tháp quả đẹp mắt.

Nhưng vẻ đẹp của Hồng Tụ không làm Tô Trĩ bất ngờ, nàng bất ngờ là Tiểu Trùng, nha hoàn trông rất bình thường sau khi đánh đuổi hai tên ngốc quay về bên cạnh Vân Lang, vô tư lấy bánh trái trên bàn ăn, còn ngồi dựa vào cái giường kỳ quái của Vân Lang, ăn một cách quang chính đại, ăn tới khóe miệng chảy nước làm Tô Trĩ nuốt nước bọt.

Hồng Tụ dùng khăn lụa nhón năm sáu quả hạnh đặt vào, mang tới cho Tô Trĩ đang thập thò ở cổng vòm.

“ Ngươi tự ý lấy đồ của chủ nhân, không sợ chủ nhân giận à?” Tô Trĩ ăn ngay một quả cho đỡ thèm rồi mới hỏi:

“ Thiếu gia chưa bao giờ giận vì người khác ăn đồ của mình.”

Thiếu gia? Nghe có vẻ hay hơn là tiểu lang, Tô Trĩ lại ăn một quả nữa, quả hạnh mọng nước ngọt lịm làm nàng ngây ngất:” Thế y sẽ giận vì việc gì?”

Hồng Tựu gập ngón tay:” Nếu Tiểu Trùng tỷ tỷ lười biếng ham chơi mỗi ngày không viết đủ số chữ mà thiếu gia yêu cầu, nếu Lưu Bà bớt xén tiền công của nhà người khác, nếu Lương Ông ức hiếp mấy thương cổ đáng thương, trẻ con trong nhà trêu chọc dã nhân mang đồ tới trang, thiếu gia sẽ rất tức giận.”

Tô Trĩ giảu môi không tin:” Ngươi nói như thể tiểu lang nhà ngươi thành thánh nhân rồi.”

Hồng Tụ nhướng mày, giọng nói nhanh hơn thường ngày:” Không có thiếu gia thì không có nơi này, không có thiếu gia không ai ở đây còn sống, chứ đừng nói bây giờ có thể ngẩng cao đầu về nhà mẹ đẻ. Bởi thế nếu cô nương sống ở đây không được quên một điều, thiếu gia là trời, trên đời này không ai tốt bằng thiếu gia.”

Tô Trĩ thấy Hồng Tụ tức giận, vội xin lỗi:” Ta chưa bao giờ gặp người như tiểu lang nhà muội, nên nói gì sai, muội muội đừng giận.”

Hồng Tụ mỉm cười như người vừa nổi giận không phải là nó, nhưng cũng không thèm để ý tới Tô Trĩ nữa, quay về cắm hoa, bất kể ai cũng nhìn ra, nha đầu đó giận rồi, còn là cơn giận không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment